Jun 24, 2025

Uy tín - Không phải để mang ra “phát sóng”

        Tre Việt - Uy tín chính là sự tin cậy, tôn trọng và kính nể mà người khác dành cho một cá nhân, tổ chức hay quốc gia, dựa trên những hành động, lời nói và cách cư xử nhất quán với các giá trị đạo đức, trách nhiệm và hiệu quả trong công việc cũng như trong cuộc sống. Trong chính trị nói chung, ngoại giao nói riêng, uy tín không phải là một “mỹ từ” để đem ra khoe mẽ, cũng không phải là một vật trang trí để trưng trên bàn hội đàm, mà là một giá trị cần được xây dựng bằng hành động, giữ bằng danh dự và nuôi bằng trách nhiệm. Bởi, uy tín mà bị “phát sóng”, sử dụng làm mục đích chính trị thì còn đâu… chữ “tín”!

Mới đây, một đoạn ghi âm bị rò rỉ trong một động thái ngoại giao mềm dẻo giữa hai vị nguyên thủ của hai quốc gia. Một bên gọi điện mang theo tinh thần thiện chí, mở lời thân mật với “danh xưng” như người thân trong một dòng họ. Nhưng ai ngờ, đầu dây bên kia… ghi âm! Ở đây, chuyện ghi âm không có gì là mới lạ, cũng không phải lần đầu xuất hiện trong ngoại giao. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, ghi thì được, nhưng đem “phát sóng” thì cần phải suy nghĩ thật kỹ. Bởi lẽ, nếu cứ thấy “hữu ích” là chia sẻ, thấy “vui tai” là đưa lên mạng xã hội, thì đâu còn không gian để ngoại giao… nói thật? Việc “phát sóng” những lời như vô hại ấy, một khi lọt ra ngoài văn cảnh, hoặc tệ hơn, bị “trích khúc” theo một mục đích chính trị thì nó lại trở nên vô cùng nguy hiểm!

Thế là chỉ một đoạn ghi âm vài phút, bỗng chốc biến một cuộc gọi thiện chí trở thành “một trận cuồng phong” giáng vào niềm tin nội bộ. Liên minh cầm quyền có nguy cơ tan vỡ, thị trường chao đảo, dân chúng xuống đường biểu tình. Người trong cuộc phải bước ra xin lỗi! Thế mới nói, “uy tín” không nằm trong lời hứa, mà nằm ở cách giữ lời. Nó không cần được tô son hay dán nhãn “tôi đây uy tín”, mà chỉ bền khi người khác biết nâng niu, giữ gìn. Nhất là trong thời đại số, nơi mà mọi phát ngôn riêng tư đều có thể bị ghi lại và phát tán, khiến một cuộc trò chuyện tưởng chừng kín đáo cũng có thể trở thành tâm điểm của dư luận.

Người ta vẫn nói, “người uy tín” đâu cần nói nhiều. Quả thực, có những người chỉ cần im lặng cũng đủ khiến người khác lắng nghe và tự soi lại mình. Bởi, cái trọng lượng của uy tín nằm ở hành vi, chứ không phải ở tần suất lên tiếng. Trái lại, người đã “đánh rơi uy tín” thì dù có nhắc đi nhắc lại một điều đến ngàn lần, người ta nghe không phải để tin, mà để cảnh giác. Cảnh giác để lần sau đừng nhấn gọi nhầm, đừng tâm sự với những người không đáng tin và những nơi không đáng nói.

Chính trị, về bản chất luôn cần lòng tin. Nhưng lòng tin không được xây bằng “danh xưng thân mật”, mà bằng hành xử có trách nhiệm với từng lời đã nói, từng cam kết đã hứa. Có người tưởng rằng “uy tín đến từ ngôn từ êm dịu”, nhưng thực tế chứng minh: nó chỉ đến từ “kiên cường trong hành động và tử tế trong cả khi không ai nhìn thấy”. Bởi, thế giới hôm nay đang “ghi âm cả những gì không phát sóng”, và “phát sóng cả những gì không cần ghi âm”. Vậy nên, những ai vẫn tìm kiếm “ngoại giao tình cảm”, thì xin hãy cẩn trọng và nhớ rằng, mỗi lời nói ra đều mang hệ lụy và không phải cuộc gọi nào cũng chỉ dừng ở hồi chuông./.


0 comments:

Post a Comment