Jun 24, 2020

Thật nực cười, khi họ vẫn đang dùng “vải thưa che mắt thánh” để xuyên tạc vụ Đồng Tâm



Tre Việt - Vừa qua, căn cứ tài liệu, chứng cứ thu thập được, Cơ quan Cảnh sát điều tra (Công an thành phố Hà Nội) đã ban hành Kết luận điều tra vụ án hình sự, đề nghị truy tố số 210/KLĐT–PC01(Đ3) đối với vụ án giết người, chống người thi hành công vụ xảy ra ngày 09/01/2020 tại thôn Hoành, xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, thành phố Hà Nội, theo quy định của pháp luật. Tại bản Kết luận điều tra, Cơ quan Cảnh sát điều tra đề nghị truy tố 25 bị can về tội giết người theo quy định tại Khoản 1, Điều 123, Bộ luật Hình sự và đề nghị truy tố 04 bị can về tội chống người thi hành công vụ theo quy định tại Khoản 2, Điều 330, Bộ luật Hình sự.
Theo Kết luận điều tra, hành vi phạm tội của các bị can trong vụ án có sự chuẩn bị từ trước, thể hiện qua việc tập hợp lực lượng, đóng góp tiền mua vũ khí, họp bàn phân công nhiệm vụ cho từng đối tượng. Đồng thời, kết luận điều tra cũng nhận định hành vi phạm tội của các đối tượng là man rợ, có tính chất côn đồ, giết chết nhiều người, cần phải được xử lý nghiêm để bảo đảm tính nghiêm minh của pháp luật.
Lê Đình Công (con trai Lê Đình Kình) và những
        hung khí được sử dụng để tấn công lực lượng chức năng
Mặc dù toàn bộ vụ việc đã được cơ quan điều tra kết luận rõ ràng với những chứng cứ xác thực và sự thừa nhận của chính các bị can trong vụ án, nhưng ngay sau khi có bản Kết luận điều tra, nhiều đối tượng chống đối, cơ hội chính trị trong và ngoài nước núp dưới danh nghĩa “nhà dân chủ”, như: anh em Trịnh Bá Tư, Trịnh Bá Phương, Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Văn Đài,… vẫn cố tình “đổi trắng thay đen”, “thương vay khóc mướn” cho các đối tượng phạm tội, đưa ra những thông tin, luận điệu vô căn cứ nhằm xuyên tạc bản chất vụ án, núp dưới danh nghĩa đấu tranh vì dân chủ, nhân quyền, chúng cũng nhanh chóng kết nạp 29 bị can bị cơ quan điều tra đề nghị truy tố vào nhóm “dân oan”. Bất chấp sự việc các đối tượng đã có hành vi phạm tội một cách dã man, tàn bạo, những “nhà dân chủ” vẫn bao che, “tẩy trắng” cho hành vi phạm tội, chúng cố tình hướng lái thông tin, rêu rao luận điệu: 29 bị can trong vụ án là “nạn nhân” của chính quyền; tung thông tin hỏa mù cho rằng, hành động của 29 bị can chỉ là nhằm “giữ đất”. Chúng đẩy mạnh việc kêu gọi “ủng hộ”, “đòi công lý”, “vì nhân quyền” cho 29 bị can trong vụ án. Chúng ngang nhiên vu khống quá trình điều tra không khách quan, bản Kết luận điều tra được đưa ra không đúng sự thật trên thực tế, vu khống cơ quan chức năng ngụy tạo chứng cứ để kết án người vô tội; nhằm xâm hại, bôi nhọ uy tín, hình ảnh của Đảng, Nhà nước và lực lượng Công an nhân dân; tạo cớ cho các thế lực thù địch bên ngoài can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam. Đồng thời, một số báo, đài nước ngoài thiếu thiện chí với Việt Nam, như: BBC, VOA, RFA, RFI,… đã có cái nhìn tiêu cực, “tát nước theo mưa”, thường xuyên đăng tải những bài viết, bình luận không đúng thực tế, không có căn cứ, thiếu kiểm chứng về tình hình Việt Nam, kích động sự nghi kỵ gây mất đoàn kết nội bộ của Việt Nam khiến cho tình hình thông tin trở nên nhiễu loạn.
Tre Việt thấy rằng, hàng loạt vật chứng thu thập được tại hiện trường vụ án như lựu đạn, bom xăng, dao phóng, gạch đá, gậy gộc,… là minh chứng, vật chứng rõ ràng nhất, thể hiện sự có tính toán, chuẩn bị từ trước, sẵn sàng chống đối đến cùng của Lê Đình Kình và các đối tượng trong vụ án. Không có bất kỳ lý do gì có thể bao biện cho hành vi phạm tội manh động, man rợ của các bị can trong vụ án. Việc cơ quan điều tra đề nghị truy tố đối với 29 bị can trong vụ án là đúng người, đúng tội, đúng quy định của pháp luật.
Vì vậy, các nhà dân chủ “nửa mùa” hãy dừng lại, đừng dùng ““vải thưa che mắt thánh” để xuyên tạc bản chất vụ án tại Đồng Tâm, bao biện cho những người có hành vi phạm tội. Pháp luật cần được thực thi một cách nghiêm minh, bất kỳ ai phạm tội đều phải đối mặt với một chế tài tương ứng, để đảm bảo tinh thần “thượng tôn” của pháp luật Việt Nam./.

Đừng có “ăn ốc nói mò”



Tre Việt - Ngày 19/6/2020 trên trang VOA Tiếng Việt có đăng bài: HRW: Việt Nam gia tăng đàn áp các tiếng “chống đối” trước đại hội Đảng 13. Theo đó, tổ chức Theo dõi Nhân quyền tố cáo Việt Nam gia tăng đàn áp và đã bắt giam hàng loạt các blogger, nhà báo độc lập, gần nhất là hai ông Huỳnh Anh Khoa và Nguyễn Đăng Thường. Ngoài ra, tổ chức này còn cho rằng chính quyền các địa phương đã bắt giữ và cáo buộc hội viên Hội Nhà báo Độc lập và một số nhà hoạt động, người cầm bút khác, như: Nguyễn Tường Thụy, Lê Hữu Minh Tuấn, Trần Đức Thạch,… là những người bất đồng chính kiến trước thềm đại hội Đảng 13.
Cần phải khẳng định rằng, Việt Nam không có tù nhân chính trị, những đối tượng: Khoa, Thường, Thụy,… là những kẻ vi phạm pháp luật, lợi dụng các quyền tự do, dân chủ xâm phạm lợi ích Nhà nước (được quy định tại Điều 331 của Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam) và khi bị bắt đều cúi đầu nhận tội.
Bất kỳ ai, sinh sống tại các quốc gia trên thế giới đều phải tuân thủ hiến pháp và pháp luật của quốc gia đó. Các đối tượng Khoa, Thường, Thụy,… là người Việt Nam, sinh sống trên mảnh đất mà các thế hệ cha ông đã đổ bao xương máu mới giành được độc lập, chủ quyền, nhưng chúng lại là những kẻ thoái hóa, biến chất, bị các thế lực thù địch mua chuộc, luôn tìm mọi cách chống phá Đảng, Nhà nước Việt Nam, nói xấu chế độ, không tuân thủ Hiến pháp và pháp luật.
Việt Nam là quốc gia có tinh thần tương thân tương ái, luôn tôn trọng các quyền tự do, dân chủ của mỗi người dân. Mới đây, một khảo sát toàn cầu của nhóm nghiên cứu Dalia Research cho thấy, chế độ chính trị Việt Nam và hoạt động lãnh đạo của Đảng và Nhà nước đã đáp ứng được hầu hết sự kỳ vọng của người dân Việt Nam về tự do, dân chủ khi có trên 71% người dân đều cho là mình đang sinh sống tại quốc gia có dân chủ. Cùng với đó, thành công trong việc phòng, chống đại dịch Covid-19 là minh chứng sống khẳng định tính ưu việt của Việt Nam, đồng thời ở Việt Nam không bao giờ có hiện tượng kỳ thị, phân biệt giữa các dân tộc và các màu da.
Do vậy, Tre Việt yêu cầu tổ chức Theo dõi Nhân quyền và những người làm cho tổ chức này đã không biết gì Việt Nam thì đừng có “ăn ốc, nói mò”, đừng có can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam./.


Tôi mang một món nợ với Việt Nam



Sau cuộc chiến chống Covid-19, ông Steve Jackson tự cho mình mang một món nợ lớn và rằng Việt Nam có thể làm bất cứ điều gì.
Ông Steve Jackson 49 tuổi, người Anh, đang làm việc cho một tổ chức phi chính phủ ở Hà Nội, đã chia sẻ với VnExpress những cảm xúc, suy nghĩ cá nhân và cuộc sống gia đình ông trong cuộc chiến chống Covid-19 ở Việt Nam.
Một người bạn châu Á của tôi có mẹ già ở Anh. Trong những cuộc trò chuyện qua mạng, cô ấy bảo Covid-19 khiến con người rơi vào “nỗi buồn quay chậm”. Nỗi buồn ấy đã khiến cô có lần vừa chạy bộ vừa khóc. Tôi thừa nhận, mình có nhiều đêm không thể ngủ được. Ngay cả thứ nhỏ nhất cũng khiến tôi xúc động. Tôi không thể nghĩ về tương lai xa bởi mọi thứ thật đen tối.
Khi dịch bùng lên ở Vũ Hán, Việt Nam đã khẩn trương lên kế hoạch ứng phó. Trường mẫu giáo của con gái tôi bị đóng cửa. Khẩu trang trở thành vật bắt buộc. Chính phủ ráo riết tìm dấu người nhiễm bệnh. Ứng dụng được ra mắt, cung cấp nhiều tính năng khác nhau. Đáng kể nhất, bạn chỉ cần ấn nút là một nhóm nhân viên y tế trong bộ đồ bảo hộ sẽ xuất hiện. 
Ở Việt Nam, người nhiễm virus (F0) được nhập viện. Người từng tiếp xúc với bệnh nhân (F1) được cách ly. Người tiếp xúc với người từng tiếp xúc với bệnh nhân (F2) cũng được cách ly. Cứ như thế, bạn có thể hình dung được toàn bộ bức tranh.
Cùng lúc này, Covid-19 ở châu Âu đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Nhất là ở Italy. Hàng trăm người chết mỗi ngày. Nước Anh thì chối bỏ sự nghiêm trọng của dịch bệnh.
Về phần chúng tôi, trường mẫu giáo của con gái tôi đóng cửa hàng tuần, rồi lên tới hàng tháng. Tôi làm việc ở nhà. Chúng tôi cố gắng xoay xở. Điều đó chẳng dễ dàng gì. Sau vài tuần, chúng tôi gửi con nhỏ đến nhà bà ngoại từ thứ hai đến thứ sáu. Hai tuần trôi qua, chúng tôi nhận ra không ai vui vẻ cả. Chúng tôi nhớ nhau và nỗi lo còn tệ hơn. Những cơn giận dữ thỉnh thoảng xuất hiện. Tôi quyết định đón con về nhà và cùng tìm cách thích nghi. 
Ở giai đoạn đó, một điều khó tin xảy ra ở Việt Nam. Chúng tôi, những người nước ngoài sống ở đây, bắt đầu nhận ra đó là một thứ phi thường.
Có hai bức ảnh khiến tôi rơi nước mắt. Bức đầu tiên là các chiến sĩ nằm trên sàn bê tông. Bức thứ hai là những người trẻ Việt Nam, có lẽ bay từ nước ngoài về, ngồi trên giường tầng, đeo khẩu trang và trò chuyện. Các chiến sĩ đã nhường giường ngủ của họ cho việc cách ly. Họ nấu nướng, dọn dẹp. Các chiến sĩ phục vụ người dân, giúp người dân sống sót. Và lúc ấy, có hàng chục nghìn người được cách ly.
Rồi một cô gái nhiễm bệnh bay về từ châu Âu. Cô ấy đến viện, và người ta phải phong tỏa cả con phố. Mạng xã hội Việt Nam bùng nổ. Điều đó tạo nên sự khác biệt. Đôi khi, sự minh bạch trở nên nguy hiểm quá mức cần thiết, nhưng cũng đem tới cảm giác rằng mỗi ca bệnh, mỗi mạng sống đều quan trọng.
Việt Nam vẫn không có ca tử vong nào.
Hàng nghìn người Việt Nam trở về từ nước ngoài. Họ đều được cách ly. Chính họ cũng hiểu rằng đó là việc phải làm.
Nếu bạn là một người đàn ông trung niên da trắng, bạn sẽ hiểu việc “tái lập trình suy nghĩ” của mình khó khăn thế nào. Khi dịch bệnh mới xuất hiện ở Việt Nam, chúng tôi không biết đất nước này có đủ máy thở không. Đến khi Covid-19 thực sự ảnh hưởng tới Việt Nam, tôi đã chắc chắn đất nước này sẽ chịu tổn thất nặng nề bởi nếu so sánh, ít nhất, Anh cũng là một nước phát triển hơn. Liệu tôi có nên về nước không? Tôi không dám lạc quan. Việt Nam sẽ đối phó ra sao? Liệu Việt Nam có thể đối phó không?
Một bệnh viện ở Hà Nội bùng phát dịch. Cần nỗ lực khổng lồ mới vệ sinh và cách ly được nó. Số ca tiếp tục tăng lên.
Chúng tôi chờ đợi sự bùng nổ. Chúng tôi chờ đợi thời điểm mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát. Nhưng sự bùng nổ ấy không bao giờ đến. Nhanh chóng, số ca hồi phục tăng lên. Nhiều ngày trôi qua mà không ghi nhận ca nhiễm mới nào trong cộng đồng. Số ca tử vong vẫn là không.
Chẳng mấy chốc, cả tháng trôi qua mà không có ca nhiễm mới nào. Trường học mở cửa trở lại. Vui quá! Tôi muốn lấy cờ cổ vũ bóng đá Việt Nam ra, buộc vào xe máy khi đưa con đến trường. Tôi muốn đập tay với tất cả các phụ huynh và giáo viên.
Cuộc sống bình thường của chúng ta quay trở lại. Cái sự tắc đường cũng trở nên tuyệt vời. Kể cả những ngày nắng nóng 40 độ C cũng được chào đón. Bầu trời xanh đối lập với ký ức về bầu trời mùa đông xám xịt đầy lo lắng. 
Tôi cảm thấy như mình vừa trúng xổ số.
Ở Anh, gia đình tôi đang đối phó với dịch bệnh, nhưng tất nhiên, tôi lo lắng cho họ. Chị em tôi là giáo viên và các trường học đang mở cửa trở lại. Anh rể tôi vẫn phải làm việc suốt thời gian phong tỏa bởi phần lớn những đứa trẻ anh dạy thuộc nhóm dễ bị tổn thương. Bong bóng bảo vệ của họ không hề chắc chắn. Do phong tỏa, bố mẹ tôi chỉ được rời nhà khi cho chó đi dạo. Nhưng giờ, cuộc sống được “mở” hơn một chút. Bố mẹ tôi đủ thông minh để không đưa mình vào tình huống nguy hiểm nhưng cũng tận hưởng những lần ra ngoài. Có lẽ phải vài năm nữa tôi mới được gặp lại họ.
Ở Anh, số ca tử vong do Covid-19 được công bố là 42.000. Thực tế, con số này có lẽ cao hơn 50%.
Thỉnh thoảng, các phương tiện truyền thông, tổ chức và học giả lại đặt câu hỏi về những con số ở Việt Nam, cho rằng đất nước này đang giấu giếm điều gì đó: “ít nhất phải có một, hai ca chứ”. Trong khi hàng nghìn người Anh tử vong, ở Việt Nam, chỉ còn vài ca nhiễm virus đơn lẻ.
Tuần này, tôi muốn trích dẫn một câu trong bài hát Ghen Cô Vy mà Việt Nam phát hành để kêu gọi cộng đồng rửa tay và đeo khẩu trang. Tôi tìm kiếm video có phụ đề tiếng Anh trên YouTube. Mấy tháng trước, tôi phát ngán bài hát này vì những xe đi qua khu phố nhà tôi cứ bật nó suốt. Bài hát lan truyền khắp thế giới. Đó là bằng chứng đầu tiên cho thấy Việt Nam sẽ đưa ra biện pháp đối phó đẳng cấp thế giới.
Tôi ngạc nhiên khi thấy giờ đây bài hát khiến mình hoài niệm. 
Tôi mang một món nợ với Việt Nam. Có thể tôi sẽ cho lại điều gì đó. Hoặc có thể, tôi chỉ đơn giản trở nên tốt hơn. Việt Nam cũng có thể tiến bộ, hoặc đúng hơn là duy trì những thứ làm nên đẳng cấp thế giới như bây giờ, bao gồm sự minh bạch, cởi mở, đoàn kết. Chúng có thể áp dụng cho mọi thứ và sẽ trở thành tiêu chuẩn mới. Việt Nam không bỏ ai lại phía sau, nhìn khẩu hiệu xuất hiện khắp nơi trong cuộc chiến Covid-19 là đủ đánh giá được tình hình. 
Người ta thường nói người Việt chăm chỉ nhưng không sáng tạo. Một bài hát nổi tiếng toàn cầu đã đập tan định kiến đó. Họ nói Việt Nam có thể sản xuất nhưng không thể phát triển sản phẩm riêng. Hãy nhìn vào những bộ xét nghiệm và ứng dụng. 
Tôi cược rằng Việt Nam sẽ sản xuất được vaccine. Việt Nam có thể làm bất cứ thứ gì.
Việt Nam vẫn không có cái chết nào do Covid-19.
 (Nguồn VnExpress)