Tre Việt - Mới đây, Bùi Tín có bài viết “Chữ ký của người Cộng sản” trong blog của mình, lại được mõ làng VOA tiếng Việt loan tin. Đọc bài viết trên, TreViệt không biết gọi như thế nào cho chính xác đối với Bùi Tín: đáng giận, đáng thương hay thật tội nghiệp. Thôi thì cứ tạm gọi Tội nghiệp cho Bùi Tín. Tại sao vậy?
Bùi Tín thuật lại việc ngày 23-01-1973, ông ta được chỉ định sẽ tham gia Đoàn đại biểu quân sự Chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hòa trong Ban Liên hợp Quân sự 4 bên, làm việc tại Sài Gòn trong 60 ngày với tư cách là Người phát ngôn của Đoàn, trong quan hệ với giới thông tin báo chí trong và ngoài nước. Bùi Tín “Nhớ lại cả thời gian ấy, rồi trong cả 2 năm 1973 và 1974, chúng tôi vẫn cho rằng việc thống nhất đất nước sẽ còn gay go và lâu dài, cho tận cuối năm 1974 khi trận Bình Long đang diễn ra không một ai nghĩ rằng chiến tranh sẽ ngã ngũ trong năm 1975, thậm chí trong năm 1976. Tôi nhớ cuối năm 1974 khi nhìn vào tấm bản đồ lớn trong Sở Chỉ huy, chỉ mới có 3 quận được “giải phóng” là Lộc Ninh, Đắc Tô và Cam Lộ, 3 điểm nhỏ xíu trên bản đồ mênh mông. Năm 1972 ý đồ chiến lược là mở rộng một vùng giải phóng rộng “vài ba tỉnh để đặt trụ sở Chính phủ Cách Mạng Lâm thời miền Nam Việt Nam” vẫn còn trong mơ tưởng”. Thế rồi, miền Nam được giải phóng trong năm 1975, ông ta cho rằng, do Mỹ cắt viện trợ cho Việt Nam Cộng hòa. Nói vậy, là Bùi Tín đã quên quy luật của chiến tranh là mạnh được yếu thua. Bùi Tín quên Thế thắng lực: quả cân tuy nhỏ nhưng ở thế có lợi lại nâng được hàng tạ là vậy đó. Bùi Tín bỏ quê hương đến xứ người đã lâu, nên hẳn ông ta đã quên truyền thống văn hóa Việt Nam là Chị ngã em nâng, Môi hở răng lạnh, Máu chảy ruột mềm,… Bởi vậy, nhân dân miền Bắc không nỡ để người anh em miền Nam trong ách kìm kẹp của chính quyền bù nhìn, tay sai cho đế quốc Mỹ. Việc giải phóng miền Nam là sự kết hợp giữa tấn công của các binh đoàn chủ lực với sự nổi dậy của quần chúng. Không có sự nổi dậy của quần chúng, không có quần chúng dẫn đường thì những cánh quân của các binh đoàn chủ lực không thể tiến vào Sài Gòn, vào Dinh Độc Lập nhanh chóng được. Chính quyền bù nhìn, tay sai cho đế quốc Mỹ đã bị nhân dân miền Nam phản đối, do vậy, mới có địa đạo Củ Chi, Vĩnh Mốc,… và nhân dân miền Nam đã ra sức giúp sức, che giấu, nuôi dưỡng quân giải phóng để cùng nhân dân “đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào”. Đó chính là quyền tự quyết của nhân dân miền Nam đúng với Hiệp định Pa-ri đấy ông già Bùi Tín ạ! Và sau khi đất nước thống nhất, cả nước đã tiến hành tổng tuyển cử bầu Quốc hội và cơ quan nhà nước thống nhất trong cả nước. Đây chẳng phải là quyền tự quyết của nhân dân miền Nam nói riêng, nhân dân Việt Nam nói chung đó sao? Thế mà Bùi Tín lại cho rằng, người cộng sản ký mà không thực hiện cam kết đã ký (!). Từ việc này, Bùi Tín lại xiên xẹo ra các vấn đề khác hiện nay “nhắc lại việc ký kết năm xưa để ghi nhớ rằng thương lượng với Cộng sản, ký kết với Cộng sản phải hết sức dè chừng”. Nói vậy, là Bùi Tín đã sai to, là sự suy diễn bụng ta ra bụng người. Chẳng nhẽ, các văn bản mà người cộng sản đã ký với nhau, hay ký với các đối tác khác lại không có giá trị hay sao? Vậy tại sao các đối tác vẫn ký kết với cộng sản, các bên vẫn thực thi những nội dung đã ký kết đấy thôi. Chỉ có ông ta - Bùi Tín là Bội tín thôi. Thật tội nghiệp cho ông, ở tuổi gần đất xa trời rồi nhẽ ra Bùi Tín được an nhàn tuổi già. Thế mà, giờ đây ông vẫn còn phải viết những gì mà những cá nhân hay tổ chức nào đó cần để kiếm mấy đồng tiền lẻ từ họ sống qua ngày nơi đất khách quê người. Thật tôi nghiệp cho ông. Đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy. Ông trách ai bây giờ? Ngoài trách chính mình mà thôi./.