Tre
Việt - Vừa qua, Thiện Ý có bài: “Quốc hận, hận ai, hận cái gì, hận để làm
gì?” được VOA tiếng Việt đăng tải. Thông qua bài viết để ông ta “mổ sẻ” tìm
nguyên nhân tại sao họ lại gọi là “tháng 4 đen”, ngày “quốc hận” mỗi khi đề cập
đến Chiến thắng 30-4-1975 của dân tộc ta.
Qua bài viết, Thiện Ý đã lý giải cho thấy chế độ ngụy
Sài Gòn bị mục ruỗng nên sụp đổ là tất yếu, vì thế hận nỗi gì?
Ông ta viết: “Chế độ Việt Nam Cộng Hòa bị cưỡng tử, có
nghĩa là đã bị bắt buộc phải “chết bất đắc kỳ tử”, khi
mà chế độ ấy cơ thể như còn khỏe mạnh, không thể chết được hay ít ra chưa thể
chết ngay được, còn có thể cứu vãn được tình hình để hồi phục và tồn tại”. Thế
nhưng, ngay sau đó khi phân tích tại sao những người ở phía bên kia phải ân hận,
ông ta đã cho thấy, “chế độ ấy (ngụy Sài Gòn) cơ thể như còn khỏe mạnh” là thế
này đây:
“Chẳng hạn là người chỉ huy lãnh
đạo các cấp chính quyền, quân đội “ân hận” vì
đã không quan tâm đúng mức và dồn hết tâm lực cho cuộc chiến chống cộng bảo vệ
chế độ dân chủ Việt Nam Cộng Hòa và phần đất Miền Nam tự do. “Ân hận” vì đã lợi dụng vị trí lãnh đạo, chức
quyền mua quan bán chức, nuôi dưỡng lính ma, lính kiểng để thủ lợi, tham nhũng,
đục khoét của công để làm giầu bất chính; tập trung vào các hoạt động hưởng
thụ, ăn chơi trong lối sống tương phản với cuộc chiến đấu gian nguy của những
người lính tham chiến trực tiếp với Việt cộng và đời sống thiếu thốn của gia
đình họ? Ân hận vì đã cấu kết bè phái để tranh danh đoạt lợi, ám hại những
người công chính, coi lợi ích cá nhân và phe nhóm cao hơn lợi ích chống cộng;
khoán trắng việc chống cộng cho Hoa Kỳ và coi việc chống cộng thắng bại là
trách nhiệm của Hoa Kỳ, do Hoa Kỳ hoạch định, tài trợ mọi mặt?
Chẳng hạn là những thương gia ân hận vì đã
chạy theo lợi nhuận, móc ngoặc, mua chuộc hủ hóa các viên chức chính quyền quân
sự cũng như dân sự, môi giới buôn bán vũ khí và cung cấp lương thực cho Việt
cộng….?
Chẳng hạn, là bậc cha mẹ đã ân hận vì đã
tìm cách chạy chọt cho con làm lính ma, lính kiểng, để được về phục vụ hậu
phương, xa chiến trường lửa đạn. Là thanh niên ân hận vì đã hèn nhát, tham sống
sợ chết, tìm cách trốn lính khi đến tuổi thi hành nghĩa vụ trai thời loạn”.
Cơ thể “khỏe mạnh” của chế độ ngụy Sài Gòn
là thế đấy. Như vậy, sụp đổ là tất yếu, còn ân hận nỗi gì? Vì thế, đừng gọi là
“ngày quốc hận” nữa. Sự sụp đổ ấy có oan ức gì đâu mà phải hận cơ chứ?