Nov 11, 2016

Chỉ là ảo tưởng

Tre Việt – Sau khi trở thành Tiến sĩ Văn chương, Nguyễn Thị Từ Huy ra nhập đám zận chủ lưu vong ở Pháp. Từ đây, Huy trong vai trò của một zận chủ có học thức đã tích cực vào cuộc viết và nói nhiều vấn đề có nội dung chống phá Đảng, Nhà nước Việt Nam. Gần đây, Huy còn kêu gọi thành lập một liên minh chính trị mạnh ở hải ngoại.
Nguyễn Thị Từ Huy
Huy ơi! Việc làm này nhằm mục đích gì? Phải chăng khi đã có một trút kiến thức về văn chương thì Huy thể hiện cho bàn dân thiên hạ biết hay để quảng bá hình ảnh, tên tuổi với thế giới,… Vậy thì với vốn kiến thức thu lượm được ở nước Pháp, Huy có thể là một cầu nối giữa nước Pháp, thế giới với Việt Nam, làm cho nhân dân Pháp và nhân dân tiến bộ trên thế giới hiểu sâu hơn về đất nước, con người Việt Nam. Từ đó, có thể lôi kéo được nhiều nhà doanh nghiệp Pháp, thậm chí cả Chính phủ Pháp và các nước phát triển (phương Tây),… đầu tư làm ăn với Việt Nam nhiều hơn. Đây là việc làm thiết thực của một cá nhân nhỏ bé cho quốc gia, dân tộc. Thế mà Huy không làm, lại làm những việc hại đến lợi ích quốc gia, dân tộc là sao?.
Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, cả nước đi lên chủ nghĩa xã hội trong điều kiện bị bao vây, cấm vận. Vậy mà các thế lực thù địch, lực lượng phản động vẫn không thể cản trở bước tiến của dân tộc. Từ năm 1975 đến nay, bọn phản động người Việt Nam lưu vong ở nước ngoài đã thành lập được hai tổ chức chính trị: Năm 1982, một liên minh chính trị, gồm: Đảng Việt Tân của Hoàng Cơ Minh (Mỹ), tổ chức Phục Hưng Việt Nam của Trần Văn Sơn - nhà văn Trần Bình Nam (Mỹ) và nhóm Việt Nam Tự Do của Đỗ Thông Minh, Ngô Chí Dũng (Nhật), không được bao lâu liên minh này tan rã. Tiếp theo, đầu thập niên 90, tổ chức Phục Hưng Việt Nam liên minh với tập hợp Dân Chủ Đa Nguyên của Nguyễn Gia Kiểng, nhưng rồi liên minh này cũng nhanh chóng tan rã. Tại sao các liên minh này nhanh chóng tan ra? Câu trả lời chắc hẳn ai cũng biết. Bởi lẽ, các tổ chức này đi ngược lại lợi ích quốc gia, dân tộc Việt Nam. Nội bộ liên minh thì thường xuyên tranh giành địa vị chủ tịch, phó chủ tịch và vai trò, vị trí của tổ chức mình,… chỉ vì một chức tước hữu danh vô thực. Khi không đạt được mục đích thì các tổ chức trong liên minh sẵn sàng đấu đá, làm mất thanh danh của nhau kết cục là tan rã.
Vậy nên, cái gọi là “liên minh” mà Huy kêu gọi kia cũng chung số phận như thế, Cái ““sáng kiến” ấy chỉ là ảo tưởng mà thôi.