Tre Việt - Trên các
trang mạng lề trái đang tán dương cuốn sách được xuất bản ở hải ngoại với tên
“Đèn Cù” của Trần Đĩnh. Cuốn sách dày 599 trang, Trần Đĩnh cho rằng, mình có
thời gian làm việc với lãnh đạo cấp cao của Đảng, Nhà nước ta nên biết nhiều
chuyện ngoài chính sử. Tai hại hơn, điều này đã huyễn hoặc một số người nhẹ dạ
cả tin mà không thấy đó là sự xuyên tạc lịch sử. Những ai có nhận thức, tỉnh
táo một chút sẽ nhận ra sự xuyên tạc đến trơ trẽn của Trần Đĩnh. Bài viết: “Đọc Đèn Cù, thấy quyền con người là quý
giá” của Nguyễn Văn Thạch, đăng trên trang Ba Sàm, ngày 07-9-2014 là một
trong những bài cổ súy cho sự xuyên tạc lịch sử của Trần Đĩnh.
Nguyễn
Văn Thạch viết: “Đèn Cù cuốn hút
không chỉ lối trình bày của một cây bút lão luyện mà còn cuốn hút vì nhiều
thông tin mới mẻ”. Hãy xem thông tin “mới mẻ” ấy là gì?
Đèn
Cù đã xuyên tạc bằng cách mượn hình ảnh voi giấy, ngựa giấy chạy vòng quanh đèn
kéo quân - đèn cù để cho rằng, giai đoạn 1946 - 1976, Đảng Cộng sản Việt Nam
cũng chạy quanh dưới sức ép của hai nước lớn trong phe XHCN - Liên Xô và Trung
Quốc”. Từ đó, họ phê phán chủ nghĩa Mác – Lê-nin, bởi theo họ: “các giáo chủ
của một chủ nghĩa thần bí - hứa hẹn đưa con người đến thiên đường trên mặt đất
- chủ nghĩa Mác – Lê-nin - đã độc quyền trong việc giải thích chủ nghĩa này như
thế nào là trong sáng: để bảo vệ sự trong sáng của chủ nghĩa Mác – Lê-nin thì
phải không sợ Mỹ, phải đánh Mỹ”. Vậy là, cả dân tộc ta không sợ Mỹ, “đánh cho
Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào” là do sức ép của Liên Xô - Trung Quốc (!) Đảng Cộng
sản Việt Nam
- Đèn cù - theo họ là vậy đấy! Và thật nực cười họ cho đấy cũng là tội lỗi của
chủ nghĩa Mác – Lê-nin.
Không gì
còn xuẩn ngốc hơn khi Thạch nói lấy được rằng: “Qua Đèn Cù, ta thấy câu nói của
Tổng Bí thư Lê Duẩn “ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc” rõ
nghĩa hơn, sinh động hơn. Cuộc chiến mà mà sách giáo khoa hay nói là chiến
tranh thần thánh chống Mỹ, cứu nước chẳng qua là một cuộc chiến được thúc đẩy
bởi Mao Trạch Đông để phục vụ ý đồ của ông ta “Thiên hạ đại loạn, Trung Quốc
được nhờ”. Ông ta muốn đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng”. Tại sao họ không
thấy hay cố tình không thấy khi giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước thì không
chỉ nhân dân ta, dân tộc ta mà cả loài người tiến bộ và các dân tộc bị áp bức đang
đấu tranh cho độc lập dân tộc vui mừng đến khôn tả. Và các dân tộc bị áp bức trên
thế giới đều tự hào cho rằng, đó cũng là chiến thắng của chính mình. Liên Xô và
Trung Quốc là hai nước lớn có chung kẻ thù với dân tộc Việt Nam là đế quốc
Mỹ, vậy thì câu nói của Tổng Bí thư Lê Duẩn lại sai sao? Ta đánh Mỹ là do sự
xúi giục của Liên Xô, Trung Quốc à? Nhân đây, xin nhắc lại câu nói: “kẻ thù của
bạn cũng là kẻ thù của ta, bạn của bạn cũng là bạn ta” để hiểu hơn câu nói trên
của Tổng Bí thư Lê Duẩn.
Nguyễn
Văn Thạch ngớ ngẩn viết rằng: “Tôi thật sự giật mình khi biết rằng Mao đã xui
Việt Nam đánh Mỹ để giải phóng miền Nam mà Trung Quốc thì không đánh nhau để
giải phóng Đài Loan hay họ kiên nhẫn để thống nhất Hồng Kông, Macao trong hòa
bình. Ít nhất điều này đã thể hiện tâm và tầm lãnh đạo”. Tại sao Thạch không
phân biệt được Mỹ chiếm miền Nam Việt Nam
khác thế nào với trường hợp Hồng Kông,
Macao (Trung Quốc)? Tại sao trước
ta đánh Mỹ, nay lại mời gọi các doanh nghiệp Mỹ vào làm ăn ở Việt Nam?
Những kiến thức sơ đẳng này mà Thạch không biết, không phân biệt được thì trả
trách hắn ta khen lấy khen để cuốn “Đèn Cù”. Vậy nên hắn ta nhai lại lời nói
của kẻ nào đó rằng là “Như ai đó đã nói “Đèn Cù đã giải thiêng cho cuộc cách
mạng Việt Nam”, sự giải thiêng này sẽ giảm đi tính thần thánh, đỉnh cao trí tuệ
nhân loại mà Đảng Cộng sản Việt Nam thường tự nhận về mình và nó góp phần thúc
đẩy nền dân chủ cho Việt Nam”. Những kẻ “Ăn cháo đá bát” thì làm gì có lương
tâm, nên làm sao có phần “người” trong chữ “con người” nữa mà thấy được điều
thiêng liêng - sự hy sinh của hàng triệu người con ưu tú vì nền độc lập dân
tộc, vì tự do, hạnh phúc mãi mãi của lớp cháu con đất Việt. Thế mà Thạch ra sức
cổ súy cho cuốn Đèn Cù - cuốn sách in lậu, xuyên tạc lịch sử dân tộc ta của
Trần Đĩnh một cách mù quáng.
Cuối
bài viết, Thạch kết luận: “Nếu ngày đó có tự do ngôn luận, hay có internet chắc
chắn người dân miền Bắc sẽ không yêu nước đến cuồng nhiệt: lớp sống đói khổ,
lớp chịu bom đạn, lớp đưa hàng triệu con em mình vào Nam chịu cảnh bi thảm:
sinh Bắc tử Nam”. Viết vậy, là Thạch đã hạ thấp, coi thường sự hy sinh của lớp
cha anh vì nền độc lập dân tộc. Những ai là con dân nước Việt, thế hệ cháu con
của Nguyễn Trãi với “Bình ngô đại cáo”, của Lý Thường Kiệt với “Nam quốc sơn hà”
mới thấy ý chí quyết tâm vì nền độc lập dân tộc. Còn với Thạch hẳn không phải
dòng máu đỏ da vàng nên không thấy hết sự hy sinh xương máu của hàng triệu con
dân nước Việt vì nền độc lập dân tộc, thống nhất đất nước của thế hệ cha anh.
Thế mà giờ đây, được hưởng nền tự do độc lập, Thạch lại không đánh giá đúng sự
hy sinh của thế hệ cha anh, để mà đền đáp, mà lại viết nói một cách vô ơn như
vậy! Nhưng cái tâm thật của Thạch là ở chỗ, qua bài viết y muốn đẩy mạnh tự do
ngôn luận theo kiểu vô chính phủ: “Tuyệt đối, không cho nhà cầm quyền lũng đoạn
tất cả các kênh thông tin” - Thạch viết. Vậy là vòng vo tam quốc thì Thạch cũng
lòi cái đuôi ra: hô hào tự do ngôn luận. Nhưng tiếc thay y không biết được luật
pháp quốc tế quy định tự do ngôn luận là quyền bị hạn chế bởi pháp luật của
từng nước./.