Jan 5, 2017

Nữ giám đốc mất việc chỉ bởi một câu nói của ông lão quét rác

Một nữ giám đốc cao quý gặp phải một “ông lão quét rác”, lại vì một câu nói của ông mà khiến chongười này mất việc, nguyên do chỉ bởi một thói quen không nên có của con người.
Một người phụ nữ hơn 40 tuổi sang trọng quý phái dẫn theo đứa con trai đi đến hoa viên ở lầu dưới một cao ốc, vốn là tổng bộ xí nghiệp nổi tiếng tại Thượng Hải, ngồi xuống một chiếc ghế dài ăn đồ.
Một lúc sau, người phụ nữ vứt một mẩu giấy vụn xuống đất, cách đó không xa có một ông lão đang quét rác, ông không nói lời nào, đi đến lượm mẩu giấy đó lên, và bỏ nó vào trong thùng rác bên cạnh.
Lại qua một lúc nữa, người phụ nữ lại vứt một mẩu giấy nữa. Ông lão một lần nữa lại đi đến nhặt mẩu giấy đó lên bỏ vào trong thùng rác. Cứ như vậy, ông lão đã lượm ba lần liên tục.
Ảnh minh họa
Người phụ nữ chỉ vào ông lão, và nói với cậu con trai mình rằng: “Đã nhìn thấy chưa, con bây giờ nếu không cố gắng học hành, tương lai sẽ giống như ông ta, chẳng có tiền đồ gì cả, mà chỉ có thể làm cái công việc thấp kém này thôi!”.
Ông lão nghe xong liền buông cây chổi xuống, đi đến nói: “Chào cô, nơi đây là hoa viên tư gia của tập đoàn này, cô đã vào đây như thế nào vậy?”.
Người phụ nữ trung niên cao ngạo nói: “Tôi là giám đốc bộ môn vừa mới được tuyển vào đây”.
Lúc này, một người đàn ông vội vàng đi đến, rất mực cung kính đứng trước mặt ông lão. Nói với ông lão rằng: “Tổng giám đốc, hội nghị sắp bắt đầu rồi!”.
Ông lão nói: “Tôi đề nghị hãy cách chức người đàn bà này ngay lập tức!”.
Người đó luôn miệng nói: “Vâng, tôi sẽ lập tức làm theo chỉ thị của ngài!”.
Ông lão dặn dò xong, liền đi thẳng đến chỗ cậu bé, ông đưa tay sờ sờ đầu của cậu, nói một cách ngụ ý sâu xa rằng:
“Ông mong cháu hiểu rằng, điều quan trong nhất trên đời này là cần phải học biết tôn trọng mỗi người và thành quả lao động của họ”.
Người phụ nữ trung niên sang trọng đó kinh ngạc đến ngây người trước sự việc diễn ra trước mắt.

Một lúc sau bà vẫn ngồi liệt trên chiếc ghế dài, nếu như biết đó là tổng giám đốc thì nhất định bà sẽ không có cái thái độ vô lễ đến như vậy.
Nhưng bà đã làm rồi, hơn nữa còn làm trước mặt của tổng giám đốc đang trong thân phận một người làm vườn. Tại sao vậy? Lẽ nào là bởi sự sang hèn của thân phận chăng?
Tôn trọng mỗi một người, chớ lấy thân phận mà phân biệt, đây là thói quen của bạn, vốn là điều không thể giả được, nó sẽ luôn để lộ ra một mặt chân thật trong nhân cách của bạn.
Tài sản là thứ không vững bền, học được cách tôn trọng mới là tài sản của một đời vậy. Đó mới là cảnh giới cao nhất của đời người.

Tre Việt sưu tầm

Dân đói vì những kẻ bất nhân

Tre Việt - Ngày 04-01-2017, trên trang Vấn đề có bài "Dân đói vì ai" của Paulus Lê Sơn. Bài viết này dẫn rằng: "Ngày 16-6-2016, tại trụ sở Bộ Ngoại thương và Đầu tư nước ngoài Cu-ba (Mincex) đã diễn ra lễ trao tượng trưng món quà 5.000 tấn gạo của Đảng, Nhà nước và nhân dân Việt Nam tặng nhân dân Cu-ba. Ngày 28-12-2016, Hội Chữ thập đỏ Việt Nam đã quyết định trao tặng số hàng hóa, nhu yếu phẩm trị giá 70.000 USD cho Triều Tiên để góp phần giúp người dân bị thiên tai khắc phục khó khăn, ổn định cuộc sống.

Trưa 03-01-2017, Cục bảo trợ xã hội (Bộ LĐTB&XH) đã nhận được 12 công văn của 12 tỉnh xin hỗ trợ gạo cứu đói dịp giáp Tết Đinh Dậu, gồm: Cao Bằng, Tuyên Quang, Yên Bái, Lào Cai, Hà Nam, Thanh Hóa, Nghệ An, Quảng Trị, Quảng Ngãi, Bình Định, Ninh Thuận, Đắk Nông. Tổng số gạo cần hỗ trợ hơn 14.700 tấn cứu đói Tết Nguyên đán năm 2017".
Lê Sơn viết tiếp: Những dữ kiện và con số kể trên cho thấy "một đất nước nghèo đói" nhưng lại "khoe mẽ" một cách ngu xuẩn (!) Lê Sơn viết thế cho thấy chính anh ta là kẻ bất nhân. Truyền thống của dân tộc ta là: "lá lành đùm lá rách", "một miếng khi đói bằng một gói khi no",… luôn luôn có tinh thần nhường cơm xẻ áo, "hạt gạo cắn đôi", "bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng",… cho nên sẵn sàng chia ngọt xẻ bùi không chỉ với đồng bào trong nước mà cả với những người trên  thế giới. Vì vậy, khi nhân dân các nước gặp khó khăn, chúng ta sẵn sàng chia sẻ khó khăn với bạn cho dù chúng ta cũng có khó khăn, nhưng khó khăn mà vẫn chia sẻ mới quý, chứ không phải dư thừa mới "cho", "tặng". Chúng ta cũng giúp đỡ nhân dân Nhật khi họ gặp sóng thần đấy mà Lê Sơn "quên" không kể. Nước Nhật giầu có là thế mà chúng ta vẫn giúp đỡ đấy, thế mới cao thượng, mới là người Việt Nam "thương người như thể thương thân". Cứ suy nghĩ và hành động như kiểu Lê Sơn thì không phải người Việt Nam ta rồi. Đừng vì chúng ta làm việc nghĩa trong khi đồng bào trong nước còn nhiều khó khăn mà cho rằng ta "khoe mẽ". Suy nghĩ kiểu dân tộc chủ nghĩa như Lê Sơn thì lúc chúng ta gặp khó khăn nước nào giúp chúng  ta đây. Cu-ba là đất nước còn nhiều khó khăn, nhưng những bệnh viện, con đường,… tình hữu nghị giữa hai dân tộc mang tên Cu-ba - Việt Nam, hay Việt Nam - Cu-ba trên đất nước ta đâu có ít. Tại sao Lê Sơn nhanh "quên ơn" thế! Vậy mà bây giờ ta có giúp bạn một chút lúc bạn gặp khó khăn, sao nỡ kể công, việc làm thật không nên có, rất tiếc Lê Sơn lại nói ra làm mất ý nghĩa việc làm cao cả của cả dân tộc. Lời nói và việc làm của những người bất nhân như Lê Sơn thì sẽ mất phúc, dân sẽ đói thôi./.