Tre Việt - Bài thơ
của Trần Thị Lam, Trường PTTH chuyên
Hà Tĩnh, xuất hiện trên mạng in-tơ-nét gần đây, thể
hiện cái nhìn phiến diện, có nhiều điểm sai. Rất tiếc, nó lại thu hút sự quan
tâm của một bộ phận xã hội. Để trả lời và chất vấn Trần Thị Lam, bạn đọc VĂN ĐÔ gửi đến Tre Việt bài thơ CẢM TÁC VÔ ĐỀ, xin trân trọng giới thiệu
cùng bạn đọc và cảm ơn tác giả Văn Đô.
CẢM TÁC VÔ ĐỀ
(Gửi Trần Thị Lam, Trường PTTH
chuyên Hà Tĩnh)
Văn Đô
Văn Đô
Đất nước
mình đẹp lắm phải không em
Từ mũi Cà
Mau đến địa đầu Móng Cái
Bốn ngàn năm
vẫn nối liền một dải
Bốn ngàn
năm từ bùn đen đứng dậy
Máu vẫn chảy và tim không ngừng đập
Mẹ Âu Cơ
chắc hẳn sẽ yên lòng
Đất nước mình kỳ vĩ lắm phải không em!
Bốn ngàn năm vừa đi qua cuộc chiến
Máu dân tộc tạc dáng hình Tổ quốc
Bất khuất, hiên ngang không chịu cúi đầu!
Đất nước mình sao em cứ hỏi lạ, quen
Nơi nuôi ta khôn lớn thuở ban đầu
Có tiếng
mẹ ru hời bên cánh võng
Và dáng mẹ
lưng còng tất
tả ngược xuôi
Vẫn bóng
cha suốt một đời lam lũ
Chắt chiu
từng hạt muối, củ khoai
Để nuôi ta
ăn học thành người
Đất nước mình sao cứ hỏi lạ, quen?
Biển vẫn
bạc, rừng vẫn xanh và cách đồng lúa biếc
Những con
thuyền vẫn lướt sóng xa khơi
Vẫn cho ta
tôm, cá buổi đi về
Để nuôi
anh, nuôi em và nhiều người khác nữa
Tóc mẹ bạc
và lưng còng,
em có hiểu vì sao?
Có nơi đâu như mảnh đất này
Những tượng
đài cứ sừng sững mọc lên
Bên cửa sổ, mẹ còng lưng ngóng đợi con về!
Sao em cứ hỏi nhiều mà không tự nghĩ
Những tượng
đài, em có hiểu vì sao?
Đất nước mình vui quá phải không em
Những đứa
trẻ sinh ra trong độc lập
Được vui
đùa và nghĩ đến tương lai
Được thừa
hưởng của ông cha để lại
Đứng trước
năm châu ngẩng cao đầu
Đất nước mình rồi sẽ về đâu?
Khi em và nhiều người khác nữa
Trên bục giảng gieo vào lòng con trẻ
Những thương đau, kích động, hận thù!
Đất nước mình rồi sẽ về đâu?
Khi lớp
trẻ như em quay đầu quá khứ
Phỉ báng
ông cha, phỉ báng giống nòi
Chôn dân
tộc bằng hận thù ích kỷ
Chỉ biết
bó tay, ôm gối thét gào
Mà quên đi
đạo lý
Uống nước nhớ nguồn
Ăn quả
nhớ người trồng cây!
Đất nước mình, em hỏi sao nhiều thế
Sao không tự hỏi mình, em sẽ về đâu!