Nov 17, 2015

CHỌN NHẦM MẶT ĐỂ GỬI VÀNG

       Tre Việt - “Những ai đã phản bội ông cha?” là bài viết của Nguyễn Đình Cống đăng trên Blog Bùi Văn Bổng, ngày 15/11/2015. Đọc bài viết thấy nuối tiếc vì khi đất nước có chiến tranh, nhân dân đã không tiêc tiền của cho Nguyễn Đình Cống đi học ở Liên Xô, mà giờ đây ông ta lại trở cờ. Thật là chọn nhầm mặt để gửi vàng. Thật tiếc lắm thay!
          Mở đầu bài viết, Nguyễn Đình Cống đặt vấn đề rất đúng rằng, “Ông cha của phần đông chúng ta đã theo Đảng Cộng sản, tôn sùng chủ nghĩa Mác – Lê-nin, làm cách mạng để giành độc lập, mang tự do, dân chủ, hạnh phúc cho nhân dân. Nhiều người đã hy sinh xương máu. Thế mà giờ đây có một số người phê phán và đòi từ bỏ chủ nghĩa Mác – Lê-nin, đòi xóa hoặc đổi tên Đảng Cộng sản. Những người như vậy liệu có phản bội lại sự hy sinh của thế hệ ông cha, liệu có vi phạm vào đạo lý “Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây”. Đó là vấn đề được nhiều bạn trẻ đặt ra yêu cầu giải đáp. Tôi viết để trả lời câu hỏi đó”. Nhưng rất tiếc ông ta lại trả lời sai. Trả lời của Nguyễn Đình Cống cho thấy chính ông chứ không phải ai khác đã phản bội ông cha. Tại sao lại nói vậy?
          Khi đất nước phải chống sự xâm lược, giành độc lập dân tộc, thống nhất đất nước, Nguyễn Đình Cống được Đảng, Nhà nước gửi sang Liên Xô học tập, những mong ông mang kiến thức về xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, nhưng giờ đây, ông lại viết kêu gọi lớp trẻ từ bỏ con đường ông cha đã chọn dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Ông Cống cho rằng, chủ nghĩa Mác – Lê-nin là sai lầm (!). Xin thưa, ai cũng biết, lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc trên hành trình đi tìm đường cứu nước theo lời kể của Người, khi được đọc Luận Cương về vấn đề dân tộc thuộc địa của V. I. Lê-nin, Người đã sung sướng, ngồi một mình trong phòng mà đọc to lên, như nói trước đồng bào mình: Hỡi đồng bào bị đọa đầy đau khổ! Đây là cái cần thiết cho chúng ta, đây là cái giải phóng chúng ta. Đó chính là con đường cách mạng vô sản. Từ đó, Người tin theo V. I. Lê-nin và đi theo Cách mạng Tháng Mười. Do vậy, phải thành lập ra Đảng để lãnh đạo cách mạng. Đảng muốn lãnh đạo cách mạng thì phải có lý luận cách mạng, phải có “chủ nghĩa làm nòng cốt” nếu không thì như “thuyền không có lái”, như “người đi trong đêm tối” - Nguyễn Ái Quốc khẳng định. Lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc thành lập Báo Thanh niên (21/6/1925) để truyền bá chủ nghĩa Mác – Lê-nin về nước là vì thế. Cho nên, năm 1930 Đảng Cộng sản được thành lập. Điều đó chứng minh Đảng Cộng Sản Việt Nam ra đời từ ba thành tố: từ chủ nghĩ Mác – Lê-nin, từ phong trào công nhân và từ chủ nghĩa yêu nước. Đồng thời, bác bỏ ý kiến của ông Cống cho rằng, Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời là từ chủ nghĩa yêu nước, chứ không phải từ chủ nghĩa Mác – Lê-nin. Ông Cống đã tuyệt đối hóa chủ nghĩa yêu nước mà bỏ qua hai thành tố kia cho thấy sự phiến diện với ý đồ không trong sáng của ông ta. Ai cũng biết, cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX các cuộc vận động, phong trào, khởi nghĩa của nhân dân ta liên tục diễn ra với các phương án cứu nước khác nhau do các sĩ phu yêu nước lãnh đạo nhưng đều thất bại. Chỉ đến khi Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời có đường lối, phương pháp, tổ chức đấu tranh đúng mới lãnh đạo nhân dân ta giành được thắng lợi. Vậy, chủ nghĩa Mác – Lê-nin lại sai sao ông Cống? Chỉ với chủ nghĩa yêu nước mà không có chủ nghĩa Mác – Lê-nin, nhân dân ta có giành được thắng lợi đâu, thưa ông!
Ông Cống đã đúng khi cho rằng: “Tiêu chuẩn để đánh giá một học thuyết chính trị là thực tế thu được khi áp dụng nó vào cuộc sống chứ không phải do suy luận”. Mắt ông để đâu? Đầu ốc ông đâu rồi? mà không thấy, khi áp dụng chủ nghĩa Mác – Lê-nin đã mang lại kết quả to lớn thế nào. Nhắc ông rằng, nhân loại vừa kỷ niệm 70 năm Chiến thắng phát xít; trong đó nhân dân và Hồng quân Liên Xô đóng vai trò quyết định. Đấy là nhờ áp dụng chủ nghĩa Mác – Lê-nin. Cũng áp dụng chủ nghĩa ấy mà bố mẹ ông, ông và con cái ông nữa không phải sống kiếp ngựa trâu đấy thôi. Về kinh tế, dù có xuyên tạc thế nào cũng không thể phủ nhận được thành quả của nhân dân Liên Xô trước đây, thành quả của sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc của nhân dân ta, đặc biệt là từ khi Đảng Cộng sản Việt Nam thực hiện công cuộc đổi mới đến nay.
Ông Cống lại đúng nữa khi cho rằng: “Giá trị thực của học thuyết nằm ở bản chất của nó, được xây dựng nên từ những luận cứ và luận chứng đầy đủ, minh bạch, chính xác, trung thực”. Ông nói được học chủ nghĩa Mác – Lê-nin nhiều ở cả trong nước và ở Liên Xô nữa, vậy ông “quên” chủ nghĩa Mác – Lê-nin đã kế thừa và phát triển từ Triết học cổ điển Đức, Kinh tế chính trị cổ điển Anh và Chủ nghĩa xã hội không tưởng Pháp hay sao? Đó không phải là những “luận cứ”, “luận chứng” à? Ông Cống với lòng dạ không trong sáng đã đánh đồng chế độ cộng sản với chế độ diệt chủng ở Cam-pu-chia. Điều đó cho thấy ông nói học chủ nghĩa Mác – Lê-nin nhiều, mà ông chẳng hiểu gì cả. Thật phí công, tiếc cho tiền của, mồ hôi, công sức của nhân dân đã bỏ ra cho ông ăn học không chỉ trong nước mà còn ở Liên Xô nữa. Chính nhân dân mới là người nuối tiếc vì đã chọn nhầm mặt để gửi vàng.

 Ông hồ đồ kết luận: “những người phê phán và vận động từ bỏ chủ nghĩa Mác – Lê-nin mới là người yêu nước, yêu dân thật sự” (!). Ông không thấy, không biết hay cố tình làm ngơ, nhà xuất bản ở Đức giữ bản quyền tác phẩm Tư bản của C. Mác đã phải tái bản nhiều lần để đáp ứng nhu cầu tìm đọc, nghiên cứu của chính các nhà tư sản. Vì qua tác phẩm đó của C. Mác các nhà tư sản tìm được câu trả lời, giúp sản xuất, kinh doanh của họ vượt qua được khủng hoảng kinh tế. Vậy mà ông kêu gọi từ bỏ chủ nghĩa Mác – Lê-nin. Ông Cống đúng là người đã phản bội lại ông cha./.