Apr 5, 2017

Tự lột bỏ mặt nạ

Tre Việt - “Ngựa quen đường cũ”, sau một thời gian im hơi, lặng tiếng, mới đây zận “dân chủ” Lê Công Định lại “sủa” bậy thể hiện đúng bản chất của một kẻ “lưu manh” chính trị.
Cậy có chút học thức, với tư tưởng chống phá chế độ, y tuyên bố “Muốn thoát Trung,… phải thoát Hồ”, tức là phải “thoát khỏi di sản tư tưởng và đường lối” của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Y công khai cho rằng, Hồ Chí Minh đã giương ngọn cờ giải phóng dân tộc khỏi Pháp, Mỹ là sai lầm, là “tội đồ”, là dẫn đất nước tới “nô lệ giặc Tàu” (!)
Lê Công Định
Thật nực cười cho một kẻ được gọi là “luật sư” trong đám zận “dân chủ”!
Bởi, Lê Công Định khi đưa ra nhận định trên đã quên đi một sự thật: dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh kính yêu, nhân dân Việt Nam đoàn kết một lòng đứng lên đánh đuổi thực dân, đế quốc, giành lại độc lập, tự do cho dân tộc. Đó là sự thật hiển nhiên, tự nó đã tát vào mặt Lê Công Định.
Mục đích xấu xa của Lê Công Định là hạ bệ thần tượng Hồ Chí Minh. Song y đã nhầm, Chủ tịch Hồ Chí Minh – Người đã dành trọn cuộc đời, tâm huyết của mình cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước. Dù Người đã mãi đi xa, nhưng hình ảnh về một lãnh tụ vĩ đại, đáng kính, được nhân loại biết đến và kính nể thì mãi vĩnh hằng trong trái tim mỗi thế hệ người Việt Nam chúng ta và bạn bè quốc tế. Nói đến Việt Nam, bè bạn quốc tế đều biết đến Chủ tịch Hồ Chí Minh, nói về Người bằng tình cảm tôn trọng và khâm phục. Từ lâu hình ảnh của Người trong con mắt họ đã là hình ảnh của một Việt Nam thu nhỏ – một dân tộc anh hùng, mà ở đó con người thật hiền hòa, chịu thương chịu khó trong lao động sản xuất, nhưng cũng vô cùng dũng cảm, kiên cường, gan dạ trong đấu tranh giành độc lập, tự do cho chính mình. Cuộc đời hoạt động cách mạng, hiến dâng đời mình cho lý tưởng cách mạng đã phác họa cả một giai đoạn lịch sử của một dân tộc từ bùn đen nô lệ vùng lên giành lại tự do, làm gương sáng cho sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc và xây dựng chủ nghĩa xã hội. Người là kết tinh của dân tộc, là đại diện tiêu biểu nhất cho một dân tộc, là người con của một dân tộc anh hùng, kiên trung.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ minh chứng rằng: những lập luận trên của Lê Công Định với những ngôn từ “mỹ miều” đều là sai. Đồng thời, bàn dân thiên hạ lại càng thấy rõ hơn bộ mặt thật ghê tởm của Lê Công Định. Tự y đã lột bỏ mặt nạ của mình cho mọi người thấy!

Kính chúa - yêu nước, nói không đi đôi với làm

Đức Giêsu là một giáo chủ vĩ đại trong lịch sử loài người. Ông chủ trương sống yêu thương hiền hòa, công bình, phục vụ chia sẻ cho nhau. Ông răn các con chiên rằng: Phải thờ kính Thiên Chúa; không được lấy danh Thiên Chúa để làm những việc phàm tục, tầm thường; không được giết người; không được tham lam lấy của người khác; không được che dấu sự giả dối.
Ở Việt Nam, cho dù là linh mục hay giáo dân nào đều phải làm tròn nghĩa vụ kính Chúa - yêu nước. Linh mục là người trực tiếp dẫn dắt giáo dân nêu gương sáng trong lối sống, sinh hoạt, yêu thương, hoà hợp với mọi người, giữ vững đức tin của người con Thiên chúa và chu toàn bổn phận của người công dân. Họ là những người được học hành rất cơ bản, được thực tiễn thử thách và có nhiều thành tựu trên con đường tu đạo. Với tư cách thay mặt đức Chúa để dẫn dắt con chiên, họ phải quán triệt lời răn, thấm nhuần giáo lý và ý nghĩa của đạo pháp, là tấm gương sáng trong đời sống và trên đường đạo.
Vậy mà có nhiều linh mục như Nguyễn Đình Thục, Nguyễn Thái Hợp…, dựa vào sự cố môi trường biển ở miền Trung và quá trình đền bù còn một vài vướng mắc chưa kịp giải quyết để xui xúc giáo dân bỏ việc cá nhân, tụ tập đông người, khiếu kiện trái phép, đòi hỏi quyền lợi không chính đáng. Những linh mục đó có kính Chúa? Có yêu nước?
Kính Thiên Chúa, có nghĩa là phải quán triệt và làm theo tư tưởng của Chúa, lấy mục tiêu là quyền lợi và hạnh phúc của giáo dân trên nền tảng tình yêu thương cao cả của con người để hành động. Ngược lại, họ không hướng dẫn giáo dân làm ăn, phát triển kinh tế gia đình mà tạo ra những mâu thuẫn, thù hằn trong xã hội, gây hấn với chính quyền, phá hoại mối đại đoàn kết toàn dân tộc.Họ lấy danh Thiên Chúa để làm những công việc mưu cầu lợi ích cá nhân. Vì tiền tài, chúng làm tay sai cho Việt Tân bán rẻ lợi ích cộng đồng. Xui giáo dân bỏ nhà, bỏ con, bỏ công việc để chạy theo những miếng mồi ảo tưởng do họ vẽ ra. Có lợi thì Họ hưởng, thiệt hại nhân dân chịu. Đó là làm những việc phàm tục, tầm thường, tà đạo.

Tuy họ không trực tiếp cầm dao giết người, nhưng thử hỏi, trong cái đám đông hỗn loạn ngoài quốc lộ kia, nếu xảy ra tai nạn giao thông thì ai chết, nếu xảy ra xô sát thì chỉ cần dẫm đạp lên nhau cũng đủ chết, người bị thương nằm đó mà họ không cho đi cấp cứu, v.v. Đó chẳng phải là gián  tiếp, là đối tượng gây ra giết chóc sao.
Họ bày cho giáo dân khai man thiệt hại để lấy tiền Nhà nước đền bù, để tổ chức phải mất công điều tra làm rõ. Khi được đền bù thì lại cho là không thỏa đáng, từ đó phát động sự tranh chấp quyền lợi. Đó là tham lam lấy của người khác làm của riêng.
Nổi trội nhất ở các vị linh mục này là sự giả dối. Họ dùng những lời lẽ hoa mỹ, giáo điều, nhân danh đức Chúa để lừa mị giáo dân làm điều xằng bậy, vi phạm pháp luật. Giáo dân nuôi họ như nuôi yêu quái trong nhà, họ làm kinh tế kiệt quệ, đạo hạnh suy vong.
Vì lợi ích cá nhân, họ bất chấp tất cả, tiếp tay cho phản động phá hoại mối đại đoàn kết toàn dân tộc, tôn giáo, hy sinh lợi ích cộng đồng để nhận tiền ngoại quốc. Bộ mặt thật của họ trước sau mọi người sẽ nhận ra. Không kính Thiên Chúa lại càng không yêu nước. Họ chỉ có cái lốt linh mục còn bên trong là yêu ma. Tri thức thì cao mà đạo hạnh thấp hèn, đó là những con người cực kỳ nguy hiểm. Họ rắp tâm dẫn dắt giáo dân vào con đường ma đạo. Đó là con đường suy vong. Đức Chúa linh thiêng phù hộ cho giáo dân tỉnh mộng! Nhưng trời thì cao, đất thì rộng, Chúa ở rất xa, vậy nên mỗi giáo dân hãy mau tỉnh ngộ.