Apr 16, 2015

THEO VOI ĂN BÃ MÍA

Kính chào vợ, chồng ông “nghệ sĩ” Vũ Linh và bà Nguyễn Thị Kim Chi, địa chỉ số 4 ngách 31/43 đường Xuân Diệu, quận Tây Hồ, Hà Nội.
Trước hết, Tre Việt xin chúc ông bà luôn khỏe, có cuộc sống bình an để thấy, tận hưởng sự đổi thay từng ngày của đất nước dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Thật lấy làm tiếc, mấy ngày qua, trên mạng xã hội xuất hiện nhiều thông tin về việc ông, bà cho Công khai hóa bức thư cũ - Hà Nội, ngày 31/12/2014 gửi Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam và đồng kính gửi ông Nguyễn Văn Thắng, Bí thư Quận ủy, Quận Tây Hồ, Hà Nội. Nội dung bức thư ông, bà đã thể hiện nhiều lập trường, quan điểm nào là góp ý vào bản Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam năm 2013 và một số ý kiến về các sự kiện diễn ra vừa qua.
Về thủ tục pháp lý chắc ông bà quá rõ? Bởi vì, ông, bà là người chủ của bức thư. Nhưng thưa! ông, bà đã cố tình không chấp hành theo đúng quy định của pháp luật; gửi đơn, thư phải từ dưới lên trên, mỗi cấp đều có khoảng thời gian nhất định để nghiên cứu và trực tiếp trả lời công dân, nếu vượt quá thẩm quyền của mình thì cấp đó sẽ hướng dẫn công dân gửi đơn, thư lên cấp có thẩm quyền cao hơn để giải quyết theo đúng quy định của pháp luật.
Mặt khác, nếu ông, bà vẫn còn là đảng viên thì trong sinh hoạt chi bộ có quyền phát biểu, bảo vệ, thậm chí bảo lưu ý kiến cá nhân. Ý kiến trong sinh hoạt đảng cũng như các tổ chức chính trị-xã hội khác, kể cả trong gia đình thiểu số phải phục tùng đa số phải không ông, bà?
Đọc những lời ông, bà viết trong thư, tôi thấy lúc còn trẻ ông, bà cũng có một “quãng đường” đi theo tiếng gọi của Đảng, của Dân tộc đóng góp cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc đấy chứ, đâu phải là kẻ bỏ đi!
Ông, bà Linh - Chi thân mến! Nhìn ảnh của ông bà trên mạng có thể nói là rất “đẹp  đôi”, “tâm đầu, ý hợp”, có được như vậy phải chăng ông, bà đã được Đảng đổi đời từ cuộc sống nô lệ lên người làm chủ vận mệnh của chính mình, dân tộc mình.
Đúng như Tố Hữu, một nhà thơ cách mạng đã viết - Đảng là cuộc sống của tôi, mãi mãi đi theo người. Từ thuở còn thơ, đời tôi chưa quen sóng gió, Đảng đã cho tôi lẽ sống niềm tin,… bài thơ đã được phổ nhạc. Ông bà lúc còn trẻ, là đảng viên có khi nào hát bài này chưa? Hiện tại do tuổi “già sức yếu”, ông, bà đã quên hết thảy mọi việc, kể cả ai đã cho ta cuộc sống này! Thôi cũng chẳng trách thân phận làm chi! Vì đó là tất yếu, quy luật của sinh tồn mà. Nhưng thật là đáng buồn, người đã có những tháng, năm đứng trong hàng ngũ của Đảng, cầm súng chiến đấu trên chiến trường nay lại theo “voi ăn bã mía” nói những điều phản quốc.
Trở lại bức thư của ông, bà. Trước khi kèm nội dung bức thư, ông bà đã không quên đưa những vấn đề bức xúc của xã hội vừa qua, như: chuyện Trung Quốc xây dựng sân bay quân sự trên đảo Gạc Ma, chuyện chặt cây xanh giữa thủ đô Hà Nội, chuyện lấp lấn sông Đồng Nai, v,v
Thưa ông, bà! Kể ra ông, bà cũng có thời gian rỗi đi gom góp được nhiều chuyện - đều là chuyện không hay, thế còn nhiều chuyện nữa ở ngoài xã hội rất hay, như: việc làm tử tế của nhiều cá nhân; việc Đảng, Nhà nước ta đã tỉnh táo, linh hoạt đấu tranh ngoại giao, tranh thủ sự đồng tình, ủng hộ của cộng đồng quốc tế buộc Trung Quốc phải rút giàn khoan Hải Dương-981 ra khỏi vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam; Việt Nam tổ chức thành công Hội nghị Liên minh Nghị viện thế giới (IPU) 132 ở Hà Nội vừa qua mà báo, đài đã đưa; trong đó còn có cả những ý kiến của các đoàn ca ngợi Việt Nam, v.v. Chắc “con ngươi” của ông, bà có vấn đề, chỉ nhìn thấy “màu sám”, chẳng nhìn thấy gam “màu hồng”. Nếu đó là sự thật, lời khuyên chân tình đến ông, bà nghệ sĩ là, phải khẩn trương đi “viện” làm cuộc đại phẫu thuật để tránh bước theo “chân voi”!!!
Bàn về những việc ông, bà nói, làm ở đây có phải là cho Đảng, cho nước, cho dân không? Xin thưa mới đọc, mới nghe thì lầm tưởng những việc đó đều xuất phát từ đáy lòng, tâm huyết của người con đất Việt - Con Lạc cháu Hồng, nhưng không? Đó toàn là những điều mà các thế lực thù địch có những lúc công khai, có những lúc ngấm ngầm chống phá cách mạng Việt Nam. Thử hỏi ông, bà Quân đội nhân dân Việt Nam là do Đảng Cộng sản Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh sáng lập, giáo dục và rèn luyện hay nói cách khác đó là con đẻ của Đảng Cộng sản và Nhà nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa! Đâu phải là con chung của ai mà chia sự lãnh đạo Quân đội cho nó. Do vậy, Hiến pháp năm 2013 xác định Đảng lãnh đạo Quân đội nhân dân Việt Nam là đúng đắn.
Vậy, lời khuyên khẩn thiết cho ông, bà nghệ sĩ là, hãy lựa chọn chỗ ngồi cho “sáng” để tĩnh tâm suy nghĩ làm những việc “chân, thiện, mỹ”, góp phần nhỏ bé của mình xây dựng quê hương, đất nước ngày càng giàu đẹp, tránh bước tiếp con đường “theo voi ăn bã mía”, “theo đóm ăn tàn”, rồi hổ danh với tiên tổ, con cháu chê cười và hổ thẹn vì việc làm tội lỗi của ông, bà.


CÒN TIẾC NỖI GÌ CÁI THÂY MA CHẾT RỮA

Tre Việt - VOA tiếng Việt vài ngày trước có bài: “Dời địa điểm kỷ niệm vì không được treo cờ Việt Nam Cộng hòa”. Bài viết cho hay: Cộng đồng người Mỹ gốc Việt đã phải hủy bỏ kế hoạch kỷ niệm ngày 30/4 tại một căn cứ thủy quân lục chiến ở Nam California, sau khi hay tin họ không thể treo cờ Việt Nam Cộng hòa tại đây. Bởi lẽ, ông Jason Johnston, phát ngôn viên của căn cứ này, cho biết các quan chức tại trụ sở của lực lượng thủy quân lục chiến Mỹ nói rằng: “lá cờ của miền Nam Việt Nam trước đây không thể được treo lên tại các cơ quan liên bang vì Chính phủ Mỹ chỉ công nhận chính quyền Việt Nam hiện thời”. Một số người Mỹ gốc Việt còn tiếc nỗi gì chế độ Việt Nam Cộng hòa mà đòi treo cờ. Vì đây là chế độ bù nhìn, chỉ sống dựa vào sự viện trợ của Mỹ mà thôi. Đúng vậy, R. Nixon còn nói thẳng với cố vấn đặc biệt của Nguyễn Văn Thiệu: “Các ông hãy nhớ thật kỹ rằng: nếu không có viện trợ Mỹ thì Sài Gòn không thể tồn tại..., không có ngân quỹ Mỹ thì Sài Gòn coi như chấm dứt”. Ðó là ngôn ngữ của người biết mình có tư thế “ông chủ”, ngôn ngữ của người chi tiền. Chính vì nhận ra số phận bù nhìn của mình, Nguyễn Văn Thiệu mới phải công khai thú nhận: “Mỹ còn viện trợ thì chúng ta còn chống cộng”, “Nếu Hoa Kỳ không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau ba giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi dinh Ðộc Lập”! Ấy thế mà, gần đến ngày 30/4 một số người Mỹ gốc Việt còn luyến tiếc cái chế độ ấy, còn muốn treo cờ của Việt Nam Cộng hòa thì thật chẳng khác nào ôm cái thây ma chết rữa vậy! Thật nực cười. Thực tế chứng tỏ rằng, sự sụp đổ của chính quyền Sài Gòn vào tháng 4/1975, trước hết do tính chất bù nhìn và mục đích phản dân tộc của nó. Ðó là một trong các nguyên nhân đưa tới quyết định sai lầm về sách lược chính trị, chiến thuật quân sự của Nguyễn Văn Thiệu. Thất bại ở Buôn Ma Thuột vào tháng 3/1975 nhanh chóng làm đảo lộn thế trận của chính quyền bù nhìn này trên toàn miền Nam. Một đội quân có hơn một triệu người, ở thời điểm năm 1975 được đánh giá đứng thứ tư trên thế giới về lục quân, không quân, đứng thứ chín về hải quân,... gấp đối phương hai lần về quân số, bốn lần về xe tăng, hơn tuyệt đối về không quân và hải quân, đã nhanh chóng tan rã và thất bại trong chưa đầy hai tháng. Vì tính chất phi nghĩa của sự tồn tại mà đội quân ấy đã thất bại. Nói như GS N. Chomsky thì đó là “đội quân thiếu sự ủng hộ của nhân dân (nhất là ở nông thôn)”, hay theo cách nói của W. Colby - người từng đứng đầu phái bộ CIA tại miền Nam Việt Nam - đó là đội quân được Mỹ cho mọi thứ cần thiết, “trừ sự dũng cảm”!