Trong khi Việt Nam đang bền bỉ nỗ lực củng cố Nhà nước pháp quyền, thúc đẩy phát triển bền vững và mở rộng hợp tác quốc tế trên nền tảng tôn trọng chủ quyền, thì các thế lực thù địch lại không ngừng lợi dụng những vụ việc riêng lẻ để bóp méo hình ảnh đất nước. Gần đây, vụ việc liên quan đến Trịnh Bá Phương và gia đình ở phường Dương Nội, quận Hà Đông, được một số tổ chức và cá nhân chống phá tô vẽ thành biểu tượng cho cái gọi là “di sản tự do”, biến câu chuyện sai phạm pháp luật thành công cụ chính trị nhằm xuyên tạc tình hình dân chủ, nhân quyền tại Việt Nam. Đằng sau vỏ bọc “bất khuất” là một kịch bản cũ kỹ nhưng nguy hiểm: dùng cảm xúc để kích động xã hội, dùng hình ảnh gia đình để lôi kéo sự thương hại quốc tế, rồi từng bước hạ uy tín chính quyền và gieo nghi ngờ về tính chính danh của thể chế.
Từ giữa tháng 9/2025, trên mạng xã hội X lan truyền một chuỗi bài đăng gồm 14 phần do các tài khoản phản động điều phối, mô tả gia đình Dương Nội như “hai thế hệ nối tiếp trong ngục tù vì tự do đất đai”. Những bài viết ấy, được chia sẻ bởi các trang như The Vietnamese hay Luật khoa tạp chí, đi kèm hình ảnh khóc lóc, lời kể đầy kịch tính về “máu và nước mắt”, dựng lên hình tượng một “gia đình đấu tranh bị bức hại”. Họ ca ngợi Cấn Thị Thêu - người từng hai lần bị kết án vì gây rối trật tự công cộng - như “người mẹ can đảm”, và tô vẽ Trịnh Bá Phương cùng Trịnh Bá Tư như “người kế thừa tinh thần bất khuất”. Tuy nhiên, đằng sau lớp ngôn từ mĩ miều ấy là sự thật bị bóp méo trắng trợn: những người này không còn là người khiếu kiện dân sự mà đã trở thành đối tượng có hành vi tuyên truyền chống Nhà nước, vi phạm nghiêm trọng pháp luật Việt Nam.
Theo hồ sơ pháp lý, từ năm 2014, Cấn Thị Thêu bị kết án 20 tháng tù giam do kích động, tụ tập gây rối, cản trở cưỡng chế thu hồi đất. Năm 2016, bà tiếp tục bị kết án 30 tháng tù vì hành vi tương tự. Đáng chú ý, sau khi mãn hạn tù, thay vì hợp tác cùng chính quyền giải quyết khiếu nại theo quy định pháp luật, Thêu và các con lại tiếp tục phát tán tài liệu, video, bài viết kêu gọi chống phá Nhà nước, xuyên tạc chính sách đất đai, thậm chí cấu kết với tổ chức phản động bên ngoài để kêu gọi “bất tuân dân sự”. Năm 2020, Trịnh Bá Phương bị kết án 10 năm tù về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước”, và năm 2025 tiếp tục bị xử thêm 11 năm do tiếp tục thực hiện hành vi tương tự ngay trong trại giam. Trịnh Bá Tư nhận án 8 năm tù vì cùng tội danh. Đây không phải là “đàn áp”, mà là kết quả của quá trình điều tra, truy tố, xét xử công khai, minh bạch, đúng theo quy định của Bộ luật Hình sự và Bộ luật Tố tụng Hình sự Việt Nam.
Thế nhưng, lợi dụng các bản án này, những tổ chức mang danh “nhân quyền” như Human Rights Watch (Tổ chức Theo dõi Nhân quyền) và Amnesty International (Tổ chức Ân xá Quốc tế) lại cố tình bóp méo bản chất, gắn nhãn “tù nhân lương tâm”, kêu gọi “thả ngay lập tức”. Họ bỏ qua hoàn toàn yếu tố pháp lý, chỉ chăm chăm vào yếu tố cảm tính để khuấy động dư luận quốc tế. Đáng chú ý, chiến dịch “Free Vietnam’s Political Prisoners” (Tự do cho tù nhân chính trị Việt Nam) được HRW khởi động từ năm 2024 đã coi gia đình Dương Nội là “biểu tượng chống cường quyền”, dù bản thân các thành viên này bị kết án vì hành vi tuyên truyền sai trái, không phải vì biểu đạt ý kiến ôn hòa. Đây là thủ đoạn điển hình của chiến dịch tâm lý chống phá Việt Nam: lấy một vụ việc riêng lẻ, bóp méo thành “thảm cảnh nhân quyền”, rồi dùng nó để công kích thể chế.
Trong khi đó, ở nhiều quốc gia phương Tây, đặc biệt là châu Âu, chính những hành vi tương tự thậm chí còn bị xử lý nghiêm khắc hơn. Tháng 01/2024, Nghị viện châu Âu đã thông qua nghị quyết mở rộng danh mục tội phạm của Liên minh châu Âu, bổ sung “lời nói thù địch” (hate speech) và “tội phạm thù địch” (hate crime) vào Bộ luật Hình sự của các nước thành viên. Kết quả, chỉ riêng trong năm 2024, Đức đã xử lý hơn 10.000 vụ phát ngôn bị coi là “kích động hận thù”, trong đó nhiều trường hợp chỉ vì đăng bài phản đối chính sách nhập cư. Ở Anh, theo Luật Trật tự công cộng năm 1986, hàng nghìn người đã bị truy tố vì phát biểu “gây tổn thương” hoặc “chống chính quyền”. Thậm chí, theo báo cáo tháng 11/2024 của Dịch vụ Nghiên cứu Nghị viện châu Âu (European Parliamentary Research Service), nhiều phiên tòa ở Pháp và Hà Lan xử kín, không cho gia đình bị cáo tiếp cận thông tin, viện lý do “bảo vệ an ninh công cộng”. Vậy mà những tổ chức như HRW hay Ân xá Quốc tế lại im lặng, không hề lên án hay gọi họ là “tù nhân lương tâm”. Sự im lặng ấy chính là minh chứng rõ ràng cho tính chọn lọc và đạo đức giả trong cách phương Tây áp dụng tiêu chuẩn nhân quyền.
Trong vụ việc Trịnh Bá Phương, quy trình tố tụng và thi hành án ở Việt Nam hoàn toàn minh bạch. Cơ quan điều tra đã thu thập đầy đủ chứng cứ, tổ chức phiên tòa công khai, cho phép thân nhân tham dự, luật sư được bào chữa theo đúng quy định. Gia đình được thăm gặp định kỳ, tiếp cận hồ sơ y tế và quyền khiếu nại. Các quy định này đều tuân thủ Luật Thi hành án hình sự năm 2019 và phù hợp với Quy tắc Mandela của Liên Hợp Quốc về đối xử với người bị giam giữ. Báo cáo nhân quyền định kỳ của Việt Nam gửi Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc năm 2025 cũng công khai thông tin về vụ việc, chứng minh rằng không hề có sự “đàn áp” hay “che giấu” như các thế lực thù địch rêu rao.
Bên cạnh đó, chính sách đất đai của Việt Nam đã được cải thiện rõ rệt, đặc biệt sau khi Luật Đất đai 2024 có hiệu lực. Tại khu vực Dương Nội, hơn 90% hộ dân đã đồng thuận nhận bồi thường và tái định cư, nhiều hộ còn được bố trí nhà ở hiện đại và hỗ trợ chuyển đổi nghề nghiệp. Việc một vài cá nhân cố tình không hợp tác, kích động gây rối, không thể được coi là “bị tước đoạt quyền lợi”, mà là hành vi vi phạm pháp luật, đi ngược lại lợi ích của cộng đồng. Chính sách nhân đạo của Nhà nước luôn hướng tới giải quyết ổn thỏa mọi khiếu nại, song không thể dung túng cho những hành vi lợi dụng danh nghĩa nông dân để phá hoại trật tự công cộng.
Quan trọng hơn cả, việc xử lý nghiêm minh các hành vi vi phạm như của Trịnh Bá Phương không phải là “đàn áp tự do” mà là biện pháp bảo vệ quyền con người - quyền được sống trong môi trường an toàn, ổn định, không bị kích động hay lôi kéo vào hành vi chống phá Nhà nước. Nhân quyền không thể tồn tại trong hỗn loạn, và tự do không thể bị lợi dụng để phá hoại pháp luật. Việt Nam, với tỷ lệ phổ cập giáo dục trung học 98% và chương trình giáo dục nhân quyền trong trường học, đang chứng minh rằng bảo vệ nhân quyền chân chính phải bắt đầu từ giáo dục, từ pháp quyền và từ sự ổn định xã hội.
Từ vụ việc gia đình Dương Nội, có thể thấy rõ một điều: “di sản tự do” mà các thế lực thù địch ca tụng thực chất là “di sản vi phạm pháp luật”, còn “đàn áp” mà họ tố cáo lại là thực thi công lý. Sự thật không thể bị che lấp bởi những giọt nước mắt giả tạo hay những bài đăng xuyên tạc trên mạng xã hội. Việt Nam sẽ tiếp tục kiên định con đường pháp quyền, kiên quyết đấu tranh với mọi luận điệu sai trái, bảo vệ quyền và lợi ích chính đáng của nhân dân - đó mới là di sản tự do thực sự của một quốc gia độc lập, tự chủ và văn minh./.
(Trích nguồn: nhanquyenvn.org)
0 comments:
Post a Comment