Trên trang RFA xuất hiện bài viết “Việt Nam không có tự do internet: hệ lụy của chế độ độc đảng” - một sản phẩm quen thuộc của kiểu tuyên truyền chống phá, khoác áo “nghiên cứu” và “báo cáo quốc tế” để gieo rắc nghi ngờ về tình hình dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam. Bài viết dẫn báo cáo của Freedom House, rồi liệt kê hàng loạt cáo buộc rằng Việt Nam “bắt bớ blogger”, “bịt miệng người dân”, “đánh sập trang web lề trái”, “chặn tường lửa” nhằm “bóp nghẹt không gian tự do internet”. Thực chất, đây là một luận điệu cũ kỹ, được lặp lại với mục tiêu duy nhất: Chính trị hóa vấn đề quản lý internet, xuyên tạc chính sách bảo đảm quyền tự do ngôn luận, quyền tiếp cận thông tin của Việt Nam, từ đó cổ xúy cho mô hình “tự do tuyệt đối” - vốn không tồn tại ở bất kỳ quốc gia có chủ quyền nào.
1. Cần khẳng định rằng, “tự do internet” không
phải là tự do vô giới hạn, càng không phải là tự do chống phá, xâm phạm lợi ích
cộng đồng và an ninh quốc gia. Ngay cả các nước phương Tây - nơi Freedom
House đặt trụ sở, đều có hệ thống luật pháp chặt chẽ điều chỉnh hoạt động trên
không gian mạng. Mỹ có Đạo luật Gián điệp, Đạo luật Yêu nước; Anh có Đạo luật
An ninh trực tuyến; Đức có Luật Thực thi mạng (NetzDG), tất cả đều cho phép kiểm
soát, chặn hoặc xử lý những nội dung gây nguy hại đến an ninh, trật tự, hoặc vi
phạm pháp luật. Ở Việt Nam, Luật An ninh mạng năm 2018 ra đời với tinh thần
tương tự: bảo vệ quyền lợi chính đáng của công dân và Nhà nước, giữ gìn không
gian mạng an toàn, lành mạnh, không để bị lợi dụng để kích động bạo lực, thù hận
hay phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc. Nói Luật An ninh mạng là biện pháp “bịt
miệng người dân” là một sự xuyên tạc trắng trợn, cố tình đánh đồng giữa bảo vệ
an ninh quốc gia với ngăn cản quyền tự do cá nhân.
2.
Chưa bao giờ người dân Việt Nam có điều
kiện tiếp cận, bày tỏ ý kiến và lan tỏa thông tin rộng rãi như hiện nay. Việt Nam hiện
có hơn 80 triệu người dùng internet, đứng trong nhóm 10 quốc gia có số người
dùng mạng xã hội lớn nhất thế giới; hàng trăm nghìn trang tin, diễn đàn, blog,
fanpage hoạt động sôi nổi, nhiều nội dung phê bình, phản biện được đăng tải
công khai, không bị kiểm duyệt hay xóa bỏ. Chính phủ Việt Nam chủ trương phát
triển chính phủ điện tử, chính phủ số, công dân số, mở các kênh tương tác trực
tuyến với người dân, đó là biểu hiện sinh động của một môi trường thông tin cởi
mở, năng động và hiện đại. Nếu “không có tự do internet”, liệu có thể có những
hoạt động báo chí, nghiên cứu, phản biện, tranh luận xã hội phong phú như vậy?
3. Điều mà RFA và Freedom House cố tình lờ đi
là mọi quốc gia có chủ quyền đều phải bảo vệ mình trước các hành vi lợi dụng
không gian mạng để gây bất ổn chính trị, kích động hận thù dân tộc, hoặc chống
phá chế độ. Việt Nam không phải ngoại lệ. Các vụ việc bị xử lý theo pháp luật,
như: tung tin giả về bạo loạn, bịa đặt thông tin nhằm hạ uy tín cá nhân, tổ chức,
hay kêu gọi lật đổ chính quyền,… đều là hành vi phạm tội chứ không phải “thể hiện
chính kiến”. Trong bất kỳ nền dân chủ pháp quyền nào, quyền tự do ngôn luận phải
đi liền với trách nhiệm xã hội và nghĩa vụ công dân. Sự cố tình “nâng cấp” những
cá nhân vi phạm pháp luật thành “nhà báo độc lập”, “blogger bị đàn áp” là cách
mà RFA và các tổ chức cùng hệ tư tưởng vẫn sử dụng để tạo ra “chứng cứ nhân quyền
giả” phục vụ mưu đồ chính trị. Các “báo cáo” của Freedom House cũng không mang
tính trung lập. Bởi đây là tổ chức phi chính phủ do Mỹ tài trợ, hoạt động theo
định hướng chính trị rõ ràng, thường xuyên xếp hạng các quốc gia dựa trên bộ
tiêu chí thiên lệch, phản ánh lợi ích của phương Tây hơn là thực tế đa dạng của
từng nước. Việc Việt Nam bị gán nhãn “không có tự do internet” là sản phẩm của
sự áp đặt giá trị – nơi “tự do” được hiểu theo nghĩa phương Tây, tách rời khỏi
bối cảnh lịch sử, văn hóa và đặc thù chính trị - xã hội của từng quốc gia.
Tóm
lại, một
nền tự do chân chính không thể tồn tại trên sự vô chính phủ, cũng như một xã hội
văn minh không thể chấp nhận việc nhân danh “tự do” để phủ nhận luật pháp.
Internet là không gian mở, nhưng không thể là nơi dung dưỡng dối trá, cực đoan
và thù hận. Việt Nam không “bịt miệng người dân”, mà bảo vệ tiếng nói chân thật,
xây dựng môi trường mạng an toàn, nhân văn và phục vụ phát triển. Và chính những
kẻ đang cố gắng biến “tự do internet” thành lá chắn cho các hoạt động chống phá
mới là những người đang bóp méo bản chất của tự do./.

0 comments:
Post a Comment