Tre Việt - Gần đây, khi đọc tin về trường hợp một cô giáo ở Gia Lai bị chấm dứt hợp đồng vì dùng thước nhựa “đánh” vào tay học sinh (dù trước đó cô và trò đã thỏa thuận với nhau), tôi giật mình nghĩ: chuyện cô răn dạy học trò, lẽ ra phải là chuyện tốt cho con trẻ, sao cô giáo lại phải buộc thôi việc? Có một thực tế đáng suy ngẫm: đối với người dạy, dù chỉ là hành động như cô giáo ở Gia Lai cũng có thể khiến họ đánh mất cả sự nghiệp; còn đối với học trò, xúc phạm hay hành hung giáo viên, mức cao nhất cũng dừng lại ở… khiển trách!

Hiếu học và kính trọng người thầy luôn là đạo lý cơ bản
của người Việt Nam
Phải chăng, đây
là một trong những nguyên nhân dẫn đến bạo lực học đường đang có xu hướng ngày
càng phức tạp. Theo thống kê của Bộ Giáo dục và Đào tạo, năm học 2023 - 2024, cả
nước xảy ra 466 vụ bạo lực học đường, liên quan đến 1.453 học sinh. Cũng theo
nguồn tin từ Bộ Giáo dục và Đào tạo, chỉ trong 5 tháng đầu năm 2025, đã ghi nhận
28 trường hợp bắt nạt trên môi trường mạng (Báo Thanh tra Online, ngày
08/11/2025). Nhiều vụ việc có yếu tố xúc phạm hoặc chống đối người dạy. Như vụ
việc ngày 16/9/2025, một học sinh lớp 7, Trường Trung học cơ sở Đại Kim (Hà Nội)
túm tóc, quật ngã cô giáo chủ nhiệm ngay tại lớp học khiến dư luận bàng hoàng.
Trước đó, nhiều clip học sinh quay lại cảnh thầy cô bị thách thức, bị chế giễu
đăng lên mạng xã hội; hay cảnh học sinh cãi lại khi bị phê bình, ra vào lớp
không xin phép, gặp thầy cô không chào, v.v. Tất cả đang gióng lên hồi chuông
báo động về sự phai nhạt truyền thống “Tôn sư trọng đạo”, giá trị vốn là “gốc rễ”
của đạo đức học đường Việt Nam; đồng thời, cho thấy sự đứt gãy trong mối liên kết
giữa ba trụ cột trong giáo dục là gia đình, nhà trường và xã hội.
Bạo lực học đường
có nhiều nguyên nhân sâu xa. Trong đó, nhiều học sinh bước vào tuổi dậy thì với
biến động tâm lý và chưa được trang bị kỹ năng kiểm soát cảm xúc, nên dễ bị
kích động, dẫn đến hành vi bạo lực. Gia đình đôi khi quá nuông chiều, hoặc ngược
lại quá nghiêm khắc mà thiếu trao đổi, thiếu gắn kết với nhà trường, khiến học
sinh rơi vào trạng thái “không người dẫn đường”. Mạng xã hội, phim ảnh, môi trường
số với hình ảnh bạo lực dễ tiếp cận đã làm cho các em “thử” thể hiện bản thân
qua xung đột ngoài đời thực. Nhà trường ở một số nơi nặng về “bệnh thành tích”,
hoặc chỉ tập trung vào dạy “chữ” mà quên dạy “người”, nghĩa là kiến thức nhiều,
kỹ năng sống ít; mối quan hệ thầy - trò, trò - trò thiếu trao đổi chân thành.
Đặc biệt, chúng
ta vẫn thiếu một khung pháp lý thật sự vững chắc, đồng bộ và khả thi về kỷ luật
học đường. Các quy định hiện hành chưa đủ cơ chế bảo vệ người dạy và người học
trong những tình huống xung đột cụ thể. Khi xảy ra vụ việc, cách xử lý thường cứng
nhắc, thậm chí phụ thuộc vào dư luận hoặc truyền thông, thay vì căn cứ vào chuẩn
mực pháp lý. Điều đó vừa khiến giáo viên chịu nhiều áp lực, vừa làm học sinh mất
đi cơ hội được giáo dục đúng nghĩa. Một cái nhìn sai lệch rằng “thầy nghiêm” đồng
nghĩa với “bạo lực” sẽ là rào cản sự cống hiến của người thầy trong sự nghiệp
giáo dục. Bình luận về vụ việc cô giáo ở Gia Lai bị buộc thôi việc, một người
có tài khoản facebook Nhu Chung viết: “Một thời gian ngắn nữa thôi, vì lo bị đuổi
việc mà tất cả giáo viên sẽ dạy học sinh theo cách hoàn thành chương trình; mặc
cho học sinh không học bài, không làm bài, hay đạt điểm thấp vì việc học là của
học sinh và phụ huynh; việc của họ chỉ dạy mà thôi”. Nếu điều đó xảy ra, thì sẽ
là “một bước lùi” rất lớn trong sự nghiệp giáo dục.
Thật đáng buồn khi trong một nền giáo dục mà người thầy phải “sợ” người
học: sợ bị hành hung, sợ bị quay clip, sợ bị bêu rếu trên mạng,… thì đó không
còn là môi trường nuôi dưỡng nhân cách, mà là nơi cả người dạy và người học đều
rơi vào “thế phòng thủ”. Trong văn hóa dân tộc ta, người thầy luôn được tôn
kính, được xem như cha mẹ thứ hai. Ca dao có câu: “Muốn sang thì bắc cầu Kiều / Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”;
hay triết lý dân gian “Không thầy đố mày
làm nên” đã khẳng định: học chữ phải học làm người, mà để làm người thì phải
biết kính thầy, trọng đạo. Khi học sinh không còn kính trọng người gieo chữ,
khi xã hội dễ dàng “kết tội người thầy”, đó không chỉ là sự xuống cấp đạo đức học
đường, mà là vết nứt trong nền tảng văn
hóa dân tộc.
Nhà bác học Lê
Quý Đôn từng cảnh báo năm nguy cơ mất nước, trong đó có hai nguy cơ là “Trẻ không kính già” và “Trò không trọng thầy”. Chủ tịch Hồ Chí
Minh cũng nhấn mạnh: “Nhiệm vụ của giáo dục là rất quan trọng và vẻ vang, vì nếu
không có thầy giáo thì không có giáo dục. Không có giáo dục, không có cán bộ
thì cũng không nói gì đến kinh tế - văn hóa”. Thầy giáo, cô giáo chính là người
định hướng và dẫn dắt thế hệ trẻ đi từ con chữ đến nhân cách. Bởi vậy, thời nào
cũng vậy, vai trò của người thầy luôn đặc biệt quan trọng trong sự nghiệp “trồng
người”.
Chúng ta cần có
cái nhìn tách biệt giữa sự nghiêm khắc của người thầy và bạo lực học đường. Ở
đây, sự nghiêm khắc không đồng nghĩa với bạo lực; ngược lại, đó là biểu hiện của
tình thương có trách nhiệm. Thầy cô không thể chỉ dạy bằng nụ cười; đôi khi, sự
nghiêm khắc chính là lời yêu thương giúp học trò nhận ra giới hạn, biết tự rèn
mình, khép mình vào tổ chức và đứng dậy sau lỗi lầm. Giáo dục không chỉ là
“truyền đạt kiến thức”, mà phải là quá trình rèn người, mà “rèn” thì phải có
khuôn, có phép, có giới hạn. Một nền giáo dục mà người thầy mất quyền răn dạy
thì xã hội cũng mất đi khả năng tự sửa mình.
Trong kỷ nguyên
phát triển mới của dân tộc và hội nhập quốc tế sâu rộng, để nền giáo dục nước
nhà tiếp tục đi đúng hướng và cho về “những trái ngọt”, trước hết phải giữ vững
các giá trị truyền thống, trong đó, “Tôn sự trọng đạo” vẫn phải là “gốc rễ bền
vững” của sự phát triển. Đồng thời, phải tiến tới việc xây dựng giá trị mới cho
nền giáo dục hiện đại. Trong đó, Bộ Giáo dục và Đào tạo, cùng các bộ, ngành
liên quan cần chủ trì rà soát, hoàn thiện hệ thống quy định về kỷ luật học đường,
quy tắc ứng xử, bảo vệ quyền và nghĩa vụ của giáo viên và học sinh. Các địa
phương, nhà trường cần cụ thể hóa bằng quy chế nội bộ, cơ chế phản hồi và hòa
giải sư phạm, tạo môi trường an toàn, nhân văn nhưng nghiêm minh, bảo đảm mỗi
bên đều được tôn trọng và chịu trách nhiệm. Một khung pháp lý rõ ràng sẽ giúp
người thầy yên tâm cống hiến, người trò hiểu giới hạn của tự do, phụ huynh và
xã hội có cơ sở giám sát công bằng, văn minh.
Bên cạnh đó, cần
đề cao hơn trách nhiệm của cả gia đình, nhà trường và xã hội, cùng hướng về một
mục tiêu: giúp thế hệ trẻ lớn lên trong yêu thương nhưng không vô kỷ luật, được
tôn trọng nhưng biết tôn trọng người khác.
Với
gia đình,
cha mẹ là người thầy đầu tiên của con. Mỗi lời nói, mỗi cách ứng xử của cha mẹ
đều gieo vào các con của mình hạt giống về đạo đức. Khi cha mẹ chê bai thầy cô
trước mặt con, là họ đang vô tình dạy con coi thường người gieo chữ. Ngược lại,
khi cha mẹ biết phối hợp với giáo viên, cùng chia sẻ, cùng định hướng, đứa trẻ
sẽ hiểu rằng học không chỉ để biết, mà còn để nên người. Trẻ con nào cũng cần
được yêu, nhưng tình yêu đúng đắn phải đi cùng ranh giới, để các em học được
hai chữ “trách nhiệm”.
Với
nhà trường, điều cần nhất hôm nay không phải là thêm chương
trình, mà là trả lại nhân văn cho lớp học. Cần để giáo viên được làm nghề bằng
niềm tin, không bị bó buộc bởi nỗi sợ “mạng xã hội phán xét”. Mỗi tiết học, mỗi
buổi sinh hoạt lớp phải trở thành nơi học trò được lắng nghe, được khuyến khích
bày tỏ cảm xúc, để giáo dục không chỉ là “truyền thụ” mà là “chạm đến tâm hồn”.
Cần khơi dậy lại truyền thống “Tôn sư trọng đạo” bằng những việc nhỏ: lời chào
đầu buổi, ánh mắt biết ơn, câu xin lỗi chân thành.
Với
xã hội,
hãy thôi nhìn giáo dục như một ngành “phục vụ” mà phải coi đó là “nền móng văn
hóa” của quốc gia. Mỗi bài báo, mỗi bình luận trên mạng xã hội nên hướng đến sự
thấu hiểu thay vì kết tội; mỗi người lớn cần góp tay xây lại niềm tin cho nghề
dạy học. Khi xã hội biết ơn người thầy, thì người thầy sẽ có thêm dũng khí để
nghiêm khắc, để yêu thương, để giữ cho ngọn lửa tri thức không tàn lụi giữa đời
sống nhiều biến động.
Giáo dục không
chỉ là truyền tri thức, mà còn truyền cả nhân cách. Nếu mỗi người chúng ta, dù
là cha mẹ, thầy cô hay người ngoài cuộc đều “Tôn su trọng đạo”, giữ vững trong
lòng sự kính trọng với người gieo chữ, chỉ khi ấy lớp học mới trở thành ngôi
nhà chung, thầy giáo, cô giáo như cha mẹ hiền, và mỗi học sinh mới biết trân trọng
giá trị của việc học chữ, rèn người, phấn đấu trở thành những công dân gương mẫu,
đóng góp tích cực vào sự phát triển của đất nước trong kỷ nguyên mới./.
0 comments:
Post a Comment