Dec 17, 2013

Bùi Tín đấu tranh chỉ vì cơm áo, gạo tiền

Tre Việt – Nhân dịp Ngoại trưởng Hoa Kỳ, ông John Kerry sang thăm Việt Nam, từ ngày 15-12-2013, những kẻ chống đối chế độ cộng sản bằng nhiều cách thức yêu cầu ông John Kerry phải có thái độ với Việt Nam về vấn đề nhân quyền. Chúng coi đó như là điều kiện để nâng cấp quan hệ ngoại giao giữa Hoa Kỳ với Việt Nam. Một trong số ấy là Bùi Tín. Ông ta có thư ngỏ gửi ông John Kerry được các trang mạng xã hội đăng tải trong mấy ngày gần đây. Qua bức thư của Bùi Tín chúng ta thấy rõ: đó là bức thư “dịch vụ” – nói theo cách nói của Thiếu úy thủy quân lục chiến của Quân đội Việt Nam cộng hòa trước đây – Nguyễn Ngọc Lập – hiện đang sống ở Hoa Kỳ. Bởi trong thư Bùi Tín có đề nghị ngoại trưởng Hoa Kỳ nêu vấn đề nhân quyền như một điều kiện bắt buộc trong quan hệ ngoại giao với Việt Nam. Theo Bùi Tín, tình hình thực hiện nhân quyền của Việt Nam không được bảo đảm, tuy Bùi Tín không nêu cụ thể nhưng ông ta tỏ thái độ phê phán tình hình thực hiện nhân quyền ở Việt Nam. Việc làm của Bùi Tín đúng như Nguyễn Ngọc Lập nói: “Giới quan sát nhân quyền giống như gà mái đẻ tìm ổ trong khi ổ rơm ngay trước mặt”. Cũng dễ hiểu thôi, bởi khi tình tình các nước XHCN trên thế giới lâm vào thoái trào, Bùi Tín đã quá “thức thời” vội vàng bỏ Tổ quốc chạy sang Pháp từ hơn 20 năm trước, hòng mong khi tình hình ở Việt Nam diễn ra như ở các nước XHCN ở Đông Âu, ông ta trở về nước có một vị trí xứng đáng. Nhưng thật trớ chêu, “Người tính không bằng trời tính”, ở Việt Nam không diễn ra như các nước XHCN ở Đông Âu, thế là sự toan tính của Bùi Tín đã không thành. Để kiếm tiền sống, Bùi Tín phải ra sức đấu tranh vì “dịch vụ” như cách nói của Nguyễn Ngọc Lập: “Tự do, dân chủ, nhân quyền” là những danh từ trừu tượng, không ăn uống được. “Cơm áo” mới là thứ cụ thể. Ở đây cần hiểu thế nào là đấu tranh chân chính vì yêu nước và “đấu tranh vì dịch vụ”. Đấu tranh vì yêu nước là đấu tranh có ý thức, có cân nhắc. Nhưng dựa vào chiêu bài chống cộng về vấn đề dân chủ, nhân quyền, tự do để đả phá cá nhân, triệt hạ kinh tế người khác như các phần tử chống đối cực đoan ở cộng đồng hiện nay vẫn làm, thì việc dùng chiêu bài đó cũng như một “dịch vụ” vì miếng cơm, manh áo mà thôi”[1]. Thiết nghĩ, ý kiến trên đã rất đúng với trường hợp của Bùi Tín. Để khách quan, Tre Việt xin giới thiệu bài viết: “Con gái Ngoại trưởng Mỹ: “Việt Nam là một phần cuộc đời tôi” được đăng trên VOA tiếng Việt điện tử, vào Thứ bảy, ngày 14/12/2013 với bạn đọc để mọi người thấy rõ đấu tranh vì cơm áo, gạo tiền để sống qua ngày của Bùi Tín nơi đất khách quê người.



[1] Việt Nam đang có bước đi vững chắc về nhân quyền – Báo QĐND, ngày 16-12-2013, tr. 8 – 7.

Con gái Ngoại trưởng Mỹ: “Việt Nam là một phần cuộc đời tôi”
Ông Kerry và gia đình trong chuyến thăm Việt Nam hồi đầu những năm 90

Ông John Kerry sẽ lần đầu tiên đặt chân tới Việt Nam trên cương vị Ngoại trưởng Mỹ vào ngày 15/12 với mục đích thúc đẩy mối quan hệ hợp tác toàn diện giữa hai nước. Hơn 20 năm trước, ông cũng từng thực hiện một chuyến đi đã có tác động mạnh tới cuộc sống sau này của con gái ông, cô Vanessa Kerry. VOA đã hỏi chuyện cô về chuyến đi cũng là đầu tiên tới Việt Nam ở tuổi 14 cũng như những câu chuyện về Việt Nam mà cha cô chia sẻ. Trước hết cô kể lại cơ duyên về chuyến thăm tạo cảm hứng lớn cho cô những năm 90.
 Bà Vanessa Kerry: Tôi hết sức may mắn vì cha tôi tham gia tiến trình bình thường hóa quan hệ giữa Hoa Kỳ và Việt Nam trong những năm 90. Và chính vì thế, ông thường xuyên tới Việt Nam. Nước này chiếm một phần lớn trong cuộc đời của cha tôi bởi Chiến tranh Việt Nam. Việt Nam và văn hóa của nước này dường như là một phần của cuộc đời chúng tôi.
Cha tôi muốn đưa chúng tôi tới thăm Việt Nam, và tôi tới đó khi 14 tuổi. Tới khi ấy, tôi thực sự chưa bao giờ tới một nơi nào mà lại khác xa so với nước Mỹ đến vậy. Lúc đó Việt Nam vẫn chịu cảnh bị cấm vận nên mọi thứ đều thiếu thốn hơn so với những gì chúng tôi có ở Mỹ. Điều đó gây ấn tượng mạnh đối với tôi. Tôi không thể hiểu nổi vì sao lại có sự bất công đến vậy. Đó là một trải nghiệm sâu sắc và ám ảnh tôi mãi. Nó thực sự tác động tới quyết định theo đuổi ngành y và làm việc khắp toàn cầu của tôi.

Cô Vanessa (phải) trong chuyến làm việc ở Bangladesh
VOA: Kể từ đó bà đã khi nào quay trở lại Việt Nam chưa?
         Bà Vanessa Kerry:  Có. Tôi trở lại Việt Nam vào năm 2000 trong một tuần. Chuyến đi đầu tiên tới đó có tác động sâu sắc tới tôi nên khi tới Trung Quốc tôi muốn quay lại Việt Nam. Và lần này, tôi lại ấn tượng mạnh với mức độ phát triển và đổi thay tại đó (từ năm 2000 đến nay đã hơn chục năm rồi, tình hình ở Việt Nam còn phát triển hơn nhiều – Tre Việt). Tôi thấy vui vì quay lại Việt Nam để gặp gỡ người dân ở đó.
           VOA:  Đương kim Ngoại trưởng Mỹ có ảnh hưởng như thế nào tới bà?

           Bà Vanessa Kerry:  Cha cũng như mẹ tôi có ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời tôi. Mẹ tôi qua đời 7 năm trước. Nhưng cả hai người đã nuôi dưỡng trong tôi khái niệm công dân toàn cầu. Đặc biệt là cha tôi, những gì ông đã làm đều là trong lĩnh vực công và luôn hướng tới việc trả ơn. Ông cũng nói với tôi rằng tôi thuộc về một thế giới rộng lớn và phải chịu trách nhiệm cho vai trò của mình trong xã hội. Tôi thật may vì là con của ông.

          VOA: Cha bà từng chiến đấu tại Việt Nam, và sau đó trở thành người có tiếng nói phản chiến mạnh mẽ. Ông có kể với bà về những gì đã xảy ra với ông hay không?
        Bà Vanessa Kerry:  Thật buồn cười, nhưng tôi không nghĩ cha tôi từng thực sự kể cho chúng tôi nghe những gì đã xảy ra với ông tại Việt Nam. Bản thân tôi thì nghĩ rằng chiến đấu trong một cuộc chiến là một trải nghiệm đầy bối rối và đau khổ.
         Tôi nghĩ ông chiến đấu cho nước Mỹ nên phải hoàn thành nhiệm vụ nhưng đồng thời ông cũng phải vật lộn với suy nghĩ về những gì xảy ra, về cách thức tiến hành cuộc chiến, cũng như ý nghĩa của nó đối với đất nước. Tôi nghĩ đó là lý do lớn khiến ông trở lại và biểu tình phản chiến. Tôi lớn lên với một truyền thống là phải nói lên suy nghĩ của mình và phải bảo vệ những gì mình cho là đúng đắn. Đó là điều hình thành từ cuộc biểu tình phản chiến của cha tôi.
Tôi nghĩ ông chiến đấu cho nước Mỹ nên phải hoàn thành nhiệm vụ nhưng đồng thời ông cũng phải vật lộn với suy nghĩ về những gì xảy ra, về cách thức tiến hành cuộc chiến, cũng như ý nghĩa của nó đối với đất nước. Cô Vanessa Kerry nói.
Việc ông đưa chúng tôi tới Việt Nam vì ông thấy được vẻ đẹp và niềm vui ở nước này. Đó là điều ông muốn chia sẻ với chúng tôi. Và tôi nghĩ ông cũng muốn chúng tôi thấy vết sẹo mà cuộc chiến gây ra cũng như những gì ông đã trải qua vì đó là một phần lớn của cuộc đời ông. Tôi nghĩ đôi khi thật khó để kể bằng lời về những gì đã xảy ra đến với mình, và điều đó khó hơn so với việc chứng kiến tận mắt.
Khi chúng tôi đến năm 1991, Việt Nam rõ ràng là đã thanh bình hơn so với những năm 60 và 70. Nhưng vì lệnh cấm vận, tôi có thể cảm nhận được tác động lâu dài của cuộc chiến. Ông đưa chúng tôi tới một trại trẻ mồ côi mà ở đó trẻ em có mẹ Việt và bố là lính Mỹ. Chúng bị bỏ rơi vì điều đó, và thật đáng buồn khi phải chứng kiến di sản không tốt đẹp từ cuộc chiến. Tôi nghĩ đó cũng là một ví dụ cho thấy cách cha tôi muốn chúng tôi hiểu sự phức tạp của một trong những điều ông từng chứng kiến.
VOA:  Là người sáng lập tổ chức y tế cộng đồng “Seed Global Health”, bà có dự định thực hiện một dự án về sức khỏe nào ở Việt Nam trong tương lai hay không?
Bà Vanessa Kerry:  Đó là điều có thể. Chúng tôi hợp tác chặt chẽ với ‘Peace Corps’ (đoàn thanh niên phụng sự hòa bình của Mỹ) nên chúng tôi có thể mở rộng phạm vi hoạt động tại các nước. Việc có thể giúp cải thiện hoạt động giáo dục y tế và chăm sóc sức khỏe ở Việt Nam sẽ là điều rất có ý nghĩa.    

8 comments:

Quế Vân said...

Bùi Tín không đáng bằng gấu váy của con gái ông Ke ri. Đọc bài trả lời phỏng vấn của bà này, chắc tên Bùi phải tức hộc máu vì Bà con gái vị Ngoại trưởng dám tham gia giúp đỡ Việt Nam, làm mất cơ hội kiếm cơm thừa của ông Bùi.

Tâm Thức said...

Tôi đọc bài của Tre Việt, và cũng đọc cuộc phòng vấn của cô Vanessa Kerry. Qua đây, tôi có sự so sánh về hai con người (cứ tạm gọi là hai người hùng) ở hai bên chiến tuyến trong cuộc chiến tranh Mỹ xâm lược Việt Nam trước đây: Ông Bùi Tín và Ông John Kerry. Tôi cảm nhận được, chỉ có thời gian mới đánh giá nổi lòng người nông, sâu. Ông John Kerry và con gái muốn làm "công dân toàn cầu" để giúp Việt Nam hàn gắn những vết thương chiến tranh do Mỹ (trong đó có bản thân ông tham gia) gây nên và làm vợi đi những nỗi đau cho đất nước này. Vừa rồi, qua Ông, chính phủ Mỹ đã quyết định tài trợ cho Việt Nam mua 5 chiếc tầu tuần tra trang bị cho Cảnh sát biển Việt Nam - một việc làm đáng trân trọng. Còn Ông Bùi Tín mở miệng là khuyên chính phủ Mỹ có chính sách này nọ hòng gây khó khăn cho Việt Nam - một hành động đáng phê phán. Những con người như ông ta quả thật chỉ là kẻ "cõng rắn cắn gà nhà", kiếm tiền bằng hành vi bán nước. Thật nhục nhã. Ông ta hãy ngửng mặt lên mà nhìn, không bằng con gái ông John Kerry. Nếu còn một chút lương tri, hãy câm cái mồm chuyên làm "dịch vụ" (như cách gọi cho nó "đẹp") của Tre Việt ấy đi!

Thanh Tâm said...

Tôi được biết, Bùi Tín là con trai cụ Bùi Bằng Đoàn (1889- 1955) - một ông quan nổi tiếng thanh liêm, chính trực và yêu thương dân chúng trong triều đình Huế.
Cách mạng Tháng Tám thành công, trong thế nên “xuất” hay nên “xử” của một nhà Nho, Cụ đã nhận lời mời của Hồ Chủ Tịch ra nhậm chức Trưởng ban Thanh tra đặc biệt Chính phủ. Tổng tuyển cử 6.1.1946, Cụ trúng cử ĐBQH và sau đó được bầu làm Trưởng ban Thường trực Quốc hội. Kháng chiến toàn quốc bùng nổ, Cụ đã lên Việt Bắc, sát cánh cùng Hồ Chủ tịch trong những thời điểm khó khăn nhất...Cuộc đời của cụ Bùi Bằng Đoàn là một tấm gương tận tụy, vì nước vì dân... đáng để thế hệ ngày nay phải học tập và noi theo.
Xin kể một chi tiết, trong thời gian ngắn làm việc tại chiến khu Việt bắc, mối thâm giao giữa cụ Hồ và cụ Bùi Bằng Đoàn không chỉ là tình cảm cách mạng mà còn là của những người bạn tri ân. Có lẽ ai cũng biết bài thơ Hồ Chủ tịch tặng cụ Bùi Bằng Đoàn:

“Xem sách chim rừng vào cửa đậu/
Phê văn hoa núi ghe nghiêng soi
Tin vui thắng trận dồn chân ngựa
Nhớ cụ thơ xuân tặng một bài”...

Và cụ Bùi Bằng Đoàn cũng đã có bài thơ họa:

“Sắt đá một lòng vì chủng tộc
Non sông muôn dặm giữ cơ đồ
Biết Người việc nước không hề rảnh
Vung bút thành thơ đuổi giặc thù”.

Thật đúng là tri kỷ!
Lại kể thêm rằng, ở núi rừng Việt Bắc kham khổ lúc bấy giờ, do gặp bạo bệnh, cụ Bùi Bằng Đoàn phải giao việc của Ban Thường trực Quốc hội lại cho cụ Tôn Đức Thắng và cụ Tôn Quang Phiệt để về xuôi chữa bệnh. Tuy xa Trung ương, xa Hồ Chủ tịch nhưng cụ vẫn thường xuyên liên hệ với chiến khu, vẫn thư từ và gửi góp ý cho Trung ương và Chính phủ về những vấn đề mà cụ quan tâm. Thỉnh thoảng, Cụ vẫn trả lời phỏng vấn, viết báo để động viên quân, dân tin tưởng vào thắng lợi của cuộc kháng chiến...
Nghĩ về tấm gương của Cụ, những tưởng người con dòng dõi "trâm anh thế phiệt" họ Bùi bên trời Tây kia phải biết trân trọng, kế thừa, làm rạng danh hơn cho dòng tộc, cha anh, đất nước mình. Đằng này, Bùi Tín lại đi ngược lại những điều đó.
Đúng là "hậu sinh khả ố!"

Nguyễn Chính Nghĩa said...

Tre Việt và các bạn đều nói đúng. Bùi Tín không biết còn nhớ câu: "Con hơn cha thì nhà có phúc". Như vậy, chẳng hiểu gia đình Bùi Tín có phúc hay họa đây. Chỉ biết rằng, ở dưới suối vàng hẳn cụ Bùi Bằng Đoàn đau lòng lắm thay! Than ôi, thật tội nghiệp! Để vớt vát lại mong Bùi Tín hãy hối cải. Bởi dân tộc Việt Nam có truyền thống văn hóa: "Đánh kẻ chạy đi, không ai nỡ đánh người chạy lại". Vì thế, Bùi Tín hãy suy nghĩ kỹ trước những lời nói, việc làm của mình để tránh làm đau lòng Cụ thân sinh nơi chín suối. Những mong và mong lắm thay.

Mai Hà said...

Mọi người ơi! hãy thông cảm và tha thứ cho Bùi Tín được không? Bây giờ ông ấy già rồi, biết làm gì để sống nơi đất khách quê người đây? Nếu không cố làm những điều dù hại dân, hại nước nhưng có lợi cho những kẻ chống đối chế độ cộng sản và bản thân Bùi Tín có ít của bố thí sống những ngày cuối đời.

Mỹ Yên said...

Các bạn nói vậy, tôi vừa thấy giận vừa thương cho Bùi Tín. Tội nghiệp ông ấy quá!

Mỹ Yên said...

Khổ thân ông Bùi Tín. Mọi người cứ nói thế, không để cửa cho ông Bùi Tín kiếm ăn những ngày cuối đời à. Nói vậy, chúng ta cũng phải thương lấy ông già này chứ, dẫu sao thì cũng "máu đỏ da vàng" để những năm cuối đời ông đỡ cô quanh nơi đất khác quê người. Âu đó cũng là cảnh tỉnh để không còn ai đi phải vết xe đổ của Bùi Tín nữa.

Bùi Đức said...

Nghe đến tên Bùi Tín đã thấy ghét rồi, làm sao lại có loại người khả ố đến thế??? Có lẽ, xin phép tiền nhân thế hệ trước, chúng ta thay tên cho hắn thành Bất Tín thì đúng hơn! Ô danh dòng họ!

Post a Comment