Gần đây, bài viết có tiêu đề “Báo chí cách mạng: Đi theo Đảng là đang đi
theo đĩ” tác giả Trần Minh Nhật, đăng tải trên trang “Bureau CTM Media - Á
Châu” đã gây phẫn nộ trong dư luận yêu nước. Không chỉ là một lời nhận định phiến
diện, bài viết này đã trượt dài thành sự xúc phạm, bóp méo và phi lý khi đánh đồng
những người làm báo với hình ảnh thấp hèn và vô đạo đức của “Y”.
Trước hết, cần khẳng định rõ rằng: phản
biện xã hội là cần thiết và đáng trân trọng trong một xã hội dân chủ, văn minh.
Tuy nhiên, phản biện không thể là cái cớ để lăng mạ, hạ thấp nhân phẩm con người
và càng không được dùng ngôn từ thiếu văn hóa để kích động thù hận, chia rẽ dân
tộc. Bài viết nói trên không hề mang tính phản biện, mà là một sản phẩm của
truyền thông bẩn, được tạo ra với mục đích duy nhất là tạo ra sự hỗn loạn trong
nhận thức xã hội.
1. Ngày 21/6/1925,
Chủ tịch Hồ Chí Minh (khi đó là Nguyễn Ái Quốc) cho ra đời tờ Thanh Niên, tờ
báo đầu tiên của cách mạng Việt Nam. Đây là sự kiện được chọn làm ngày Báo chí
Cách mạng Việt Nam; từ tờ “Thanh Niên” ấy, báo chí cách mạng đã gắn liền với lịch
sử đấu tranh giành độc lập dân tộc, là công cụ để truyền bá tư tưởng tiến bộ, cổ
vũ lòng yêu nước và thức tỉnh hàng triệu trái tim bị áp bức. Trong suốt hai cuộc
kháng chiến chống ngoại xâm, báo chí Việt Nam là ngòi bút thép bên cạnh những
khẩu súng, là ánh sáng trong đêm tối và là tiếng nói của nhân dân giữa những thời
khắc sinh tử của đất nước, đến ngày nay, trong thời bình, báo chí vẫn đóng vai
trò giám sát quyền lực, là nơi phản ánh những bất cập, tiêu cực, là tiếng nói của
người dân, đặc biệt là những người yếu thế. Hàng trăm phóng viên điều tra, hàng
nghìn bài viết phanh phui sai phạm, bảo vệ công lý - đó là bằng chứng sống động
cho thấy: Báo chí cách mạng không phải là “đi theo” ai một cách mù quáng, mà là
đi cùng nhân dân trên con đường xây dựng xã hội công bằng, dân chủ, văn minh.
2.
“Đi
theo Đảng” là đi theo lý tưởng dân tộc, không phải là hành vi vô đạo đức. Một
trong những ngụy biện mà Trần Minh Nhật đưa ra là: Gán ghép sự phục vụ lý tưởng
chính trị với hành vi vô đạo đức - gọi đó là “đi theo đĩ”. Đây là một sự đánh
tráo khái niệm nguy hiểm, đi ngược lại cả logic lẫn đạo đức xã hội. Đảng Cộng sản
Việt Nam là lực lượng lãnh đạo được lịch sử lựa chọn, nhân dân tin tưởng, đã dẫn
dắt dân tộc từ kiếp nô lệ đến độc lập, từ chiến tranh đến hòa bình, từ đói
nghèo đến phát triển. Báo chí cách mạng, với tư cách là một phần trong hệ thống
chính trị, gắn bó với Đảng không phải vì quyền lực, mà vì lý tưởng giải phóng
con người, xây dựng xã hội tốt đẹp hơn. Nói “đi theo Đảng là đi theo đĩ” chẳng
khác nào xúc phạm hàng triệu người Việt Nam yêu nước, đang cống hiến trong các
cơ quan báo chí, lực lượng vũ trang, giáo dục, y tế - những người tin vào con
đường đi lên chủ nghĩa xã hội. Không một nền dân chủ thực sự nào lại cho phép tự
do ngôn luận trở thành tự do xúc phạm như vậy.
3. Báo chí Việt
Nam hiện đại: Không thuần túy “tuyên truyền”, mà là diễn đàn phản biện và giám
sát. Một trong những lập luận phản động khác của Trần Minh Nhật là cho rằng báo
chí Việt Nam chỉ là công cụ tuyên truyền mù quáng cho Đảng. Đây là cái nhìn thiển
cận và thiếu hiểu biết. Thực tế, báo chí Việt Nam hiện nay rất đa dạng về nội
dung, hình thức và góc nhìn. Ngoài các tờ báo chính trị – xã hội lớn như Nhân
Dân, Lao Động, Công An Nhân Dân, còn có hàng trăm tờ báo chuyên ngành, báo điện
tử, tạp chí khoa học, báo điều tra, báo kinh tế, văn hóa, môi trường, v.v.
Trong đó, nhiều tờ báo đã dũng cảm đi đầu trong việc phản biện chính sách, phát
hiện sai phạm, bảo vệ quyền lợi người dân. Ví như, những loạt bài điều tra về
gian lận thi cử, sai phạm trong đất đai, tham nhũng trong y tế, bạo lực học đường,…
không những không “tô hồng”, mà còn vạch trần những góc khuất của xã hội, thúc
đẩy cải cách và tăng cường minh bạch.
4. Tự do ngôn luận
không thể là tự do xúc phạm và phá hoại. Tự do ngôn luận là một giá trị phổ
quát, nhưng không có nghĩa là tự do vô giới hạn. Mọi nền pháp luật tiến bộ trên
thế giới, kể cả các nước phương Tây, đều quy định rõ: Tự do ngôn luận không được
xâm phạm danh dự, nhân phẩm người khác, không được kích động hận thù, chia rẽ
dân tộc, hoặc bóp méo sự thật. Việc sử dụng cụm từ “đi theo đĩ” để nói về người
làm báo, về những công dân đang phục vụ trong hệ thống chính trị là một sự xúc
phạm nghiêm trọng, không chỉ đến cá nhân cụ thể mà đến cả một nền tảng đạo đức
xã hội. Nếu ai cũng được quyền phát ngôn tùy tiện như thế, thì xã hội sẽ lộn xộn,
niềm tin sẽ bị phá vỡ và bạo lực ngôn từ sẽ trở thành công cụ giết chết chân
lý.
Tóm lại, trong thời đại mà thông tin trở
thành quyền lực, chúng ta cần tỉnh táo và đấu tranh bác bỏ những luận điệu “bóp
méo” sự thật, xuyên tạc, phản động của Trần Minh Nhật./.
(Trích nguồn: nhanvanviet.com)
0 comments:
Post a Comment