Anh nọ dốt đặc cán mai, thấy các ông già bà cả mang kính xem sách, bắt chước ra chợ hỏi mua một đôi. Vào hiệu, bảo chủ hiệu đem ra cho anh ta chọn.
Anh ta đeo kính vào, lấy cuốn lịch đem theo ra xem, xem xong lại bảo chủ hiệu cho chọn đôi khác. Chủ hiệu chiều ý, chọn cho anh ta năm sáu đôi, nhưng đôi nào anh ta cũng không ưng ý. Chủ hiệu bèn chọn một đôi tốt nhất trong hiệu đưa ra. Anh ta đeo vào, lại lấy cuốn lịch ra xem, vẫn lắc đầu chê xấu. Chủ hiệu lấy làm lạ, liếc thấy anh ta cầm cuốn lịch ngược mà xem, sinh nghi, liền hỏi:
- Sao đôi nào cũng chê xấu cả?
Anh ta đáp:
- Xấu thì bảo xấu chứ sao! Kính tốt thì tôi đã xem chữ được rồi!
Chủ hiệu nói:
- Hay là ông không biết chữ?
Anh ta đáp:
- Biết chữ thì đã không cần mua kính.
5 comments:
Ở đời không thiếu những kẻ hợm như Anh chàng mua kính nọ. Bài viết hay ở chỗ phê phán một cách nhẹ nhàng một thói hư mà trong xã hội chúng ta vẫn thường gặp.
Dốt còn thích thể hiện
Xin thưa các "cụ", ở mình cũng có người mang "bệnh" ấy đấy. Nhưng các "cụ" đừng lo, những người như vậy cũng ít thôi. Ta chịu khó "dọn vệ sinh" là cũng làm cho họ "sạch" được mà!
Chuyện ở đâu mà hay zậy? Có phải ở Việt Nam không? Mong rằng zậy mà không phải zậy.
buồn cười nhỉ
Post a Comment